Saturday, February 6, 2016

Tiểu sử, nhân sinh quan, và hoạt động chính trị của Ngô Kỷ (Phần 1)

Tiểu sử, nhân sinh quan, và hoạt động chính trị của Ngô Kỷ




Ngô Kỷ và hai "chiến hữu mạng"😊 








BÁO LOS ANGELES TIMES VIẾT VỀ MỘT PHẦN CUỘC ĐỜI NGÔ KỶ




AUDIO YOUTUBE: Đài phát thanh Quê Hương đọc tiểu sử Ngô Kỷ được đăng trong báo Los Angeles Ti





Dịch từ báo Los Angeles Times, ngày 20 tháng 8 năm 1992
Viết bởi ký giả Eric Bailey

NGƯỜI DI DÂN HÃNH DIỆN ĐỨNG LÊN TRANH ĐẤU TỰ DO CHO VIỆT NAM

* Ông Ngô Kỷ, người Đại Biểu Việt Nam duy nhất tại Đại Hội Đảng vận động để đảm bảo Đảng Cộng Hòa đừng có lãng quên số phận của quê hương ông ta.

Giữa rừng người đại biểu tại Astrodome, ông Ngô Kỷ cư dân Orange County, mặc quốc phục Việt Nam khăn đóng áo dài luôn cầm trong tay bảng khẩu hiệu “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho Việt Nam” (Free, Democracy, Human Rights For Vietnam).


Ngô Kỷ với poster tranh đấu “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền Cho Việt Nam” 
tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc 1992 Houston, Texas.

Đây là một thông điệp mà người di dân 39 tuổi này mong muốn được các yếu nhân Tòa Bạch Ốc nhìn thấy. Ông Ngô Kỷ là người Mỹ gốc Việt Nam làm Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc. Ông là người nhiệt tình với Đảng Cộng Hòa, tuy nhiên ông không mấy hài lòng về Bản Sách Lược của Đảng Cộng Hòa năm nay vì đã lên án không đủ mạnh mẽ đối với cộng sản Việt Nam, ông ta nói: “Tôi biết Tổng Thống Bush rất quan tân đến người Việt Nam, nhưng trong Bản Sách Lược này họ chỉ nêu lên một cách phớt qua." Ông Ngô Kỷ là người mạnh mẽ đòi hỏi phải có dân chủ và tôn trọng nhân quyền trước khi nói đến chuyện bang giao với cộng sản việt Nam . Ông nói: “Họ quên rằng chúng tôi có một triệu người Mỹ gốc Việt tại đây, chúng tôi có thể đi bầu, chúng tôi đã là người Mỹ rồi.”

Trong số đông đảo những người Đông Nam Á có mặt tại Hoa Kỳ, ông Ngô Kỷ là một trong vài người đã tranh đấu hết sức gian khổ nhưng không bao giờ mỏi mệt nhằm mục đích làm sáng tỏ chính nghĩa của người Việt Quốc gia.

Trong thập niên qua, ông Ngô Kỷ đã làm việc với Cộng Đồng Việt Nam tại Little Saigon để đẩy mạnh sự cải cách dân chủ cho quê hương ông ta bằng cách tình nguyện tham dự vào sinh hoạt chính trị của Đảng Cộng Hòa.

Ông ta đến Tòa Bạch Ốc nhiều lần và tiếp xúc với các vị Tổng Thống. Vào năm 1988, ông Ngô Kỷ là người Mỹ gốc Việt Nam đầu tiên được làm Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc.


Ông ta thường tâm tình với đồng bào quốc nội qua làn sóng Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA). Ông hiện là Đồng Chủ Tịch Liên Đoàn Cử Tri Người Mỹ Gốc Á Châu (Asian American Voters Coalition), đây là một tổ chức chính trị lưỡng đảng có mục đích cổ võ các người di dân trên toàn quốc tham dự vào hệ thống chính trị Hoa Kỳ.

Tuy vậy những việc làm đó đã không mang lại sự giàu có cho ông. Ông Ngô Kỷ hiện sống trong một căn phòng tại Garden Grove , vừa làm văn phòng vừa làm phòng ngũ. Ông ta phải ngũ trên chiếc ghế couch và tắm trong cái thùng rác bằng cách múc nước xối lên đầu. Ông Ngô Kỷ không hề nghĩ đến việc xin trợ cấp chính phủ, và dù đời sống khiêm tốn như vậy cũng không làm cho ông sút giảm những thiện cảm dành cho đất nước Hoa Kỳ.

Ông Ngô Kỷ nói một cách nhỏ nhẹ rằng: “Tôi cảm thấy ân hận cho Cha tôi. Cha tôi đến Mỹ năm rồi và ông ta nghĩ trong đầu rằng tôi là nhân vật giàu có lắm, bởi vì tôi từng gặp các vị Tổng Thống và ông ta nghe được giọng nói của tôi qua đài phát thanh lúc ông ta còn ở Việt Nam. Khi ông ta qua đến đây mới vỡ lẽ ra là tôi quá nghèo.”



Cha mẹ ông Ngô Kỷ có tiệm buôn gần Đà Nẳng và ông học luật tại Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. Năm ngày trước khi Cộng Sản xâm chiếm Miền Nam, ông đã qua Mỹ với người chị và đứa em trai. Cha mẹ ông ở lại quê nhà với ba người anh em trai khác.

Sau năm 1975, cuộc sống của cha mẹ ông tại Việt Nam là một địa ngục. Cha của ông bị giam vào “trại tù cải tạo," mẹ ông ta bị đưa vảo trại cưỡng bách lao động. Vào năm 1980 mẹ ông qua đời, ông Ngô Kỷ nghẹn ngào nói: “Cộng sản đã giết mẹ tôi.” Ngừng một lúc ông nói tiếp: “Tôi ân hận đã phải rời Việt Nam, tôi yêu mến Việt Nam. Thật là một bất hạnh lớn lao nhất cho mẹ tôi khi bà chết đã không có con cái ở bên cạnh.”

Cái chết của mẹ ông đã là một phần nguyên do đưa đẩy ông Ngô Kỷ chuyển hướng đời sống, ông nói: “Tôi mất mẹ và tôi mất cả quê hương, nghĩa là tôi đã mất tất cả. Tôi nghĩ rằng tôi phải làm một cái gì khác hơn, điều đó là mong muốn được phục vụ đồng bào tôi.”


Mặc dù việc làm tại Thụy Sĩ được trả lương hậu hĩ, tuy nhiên ông Ngô Kỷ đã trở lại Mỹ và ông ta dấn thân vào con đường tranh đấu cho đồng bào. Ông Ngô Kỷ đã trở thành một đảng viên cốt cán của Đảng Cộng Hòa. Ông tổ chức ghi danh bầu cử trong các Cộng Đồng Á Châu tại Orange County. Ông đã giúp cho nhiều cuộc vận động tranh cử, mà đặc biệt là giúp đỡ cho vị Dân Biểu chống cộng triệt để Robert K. Dornan, và  ông đã thành lập Trung Tâm Chỉ Huy Đảng Cộng Hòa đầu tiên tại Little Saigon.


Ông Ngô Kỷ nói rằng chính sách Đảng Cộng Hòa thích hợp với người Việt Nam bởi vì đảng này chống cộng mạnh mẽ trong thời Tổng Thống Reagan. Ông ước phỏng trong mười người Việt Nam có chín người bỏ phiếu cho Đảng Cộng Hòa. Theo Cơ Quan Kiểm Tra Dân Số thì có 75 ngàn người Việt Nam sống tại Orange County, nhưng theo ông Ngô Kỷ cho biết thì trên thực tế có gấp đôi số dân số đó.

Nhưng bởi nhiều lý do số dân đông đảo đó đã không tạo được sự chú ý. Sự hiện diện của ông Ngô Kỷ tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc trong bộ quốc phục màu xanh đã tạo cho các đài truyền hình lưu ý thâu chiếu trên toàn quốc. Ông Ngô Kỷ nói rằng: “Nếu tôi mặc Âu phục, không ai nhận ra tôi là người Việt Nam. Tôi muốn cho người Hoa Kỳ thấy rằng có sự hiện diện của người Việt Nam trong số 40 ngàn người tham dự tại Astrodome này. Tôi muốn chứng tỏ cho người ta biết rằng chúng tôi đã tham gia, chúng tôi bây giờ đã có tiếng nói, chúng tôi đã bước vào lãnh vực chính trị.”


Tham dự Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc ngày 20 tháng 8 năm 1992 
tại Houston, Texas, báo Los Angeles Times viết về tiểu sử Ngô Kỷ và sự vận 
động đấu tranh “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền Cho Việt Nam” của 
Đại Biểu Ngô Kỷ trong chính trường Hoa Kỳ.



ORANGE COUNTY DELEGATION : Proud Immigrant Stands Out to Stand Up for Free Vietnam : Ky Ngo, the convention's only Vietnamese delegate, works to make sure his party doesn't ignore his ex-countrymen's plight.

August 20, 1992|ERIC BAILEY | TIMES STAFF WRITER
HOUSTON — Out in the flood of convention delegates on the Astrodome floor, Ky Ngo was doing his best to stand out amid a throng of Texas bubbas in 10-gallon hats and Republican matrons. Outfitted in a traditional silk Vietnamese robe and headdress, the Orange County resident rose to his feet often and long, holding aloft a sign: "Free Democracy, Human Rights For Vietnam."
It's a message the 39-year-old immigrant very much wants the White House to see. The lone Vietnamese-American delegate to the GOP National Convention, Ngo is as loyal a Republican as they come, but he's troubled by the stance his party has adopted on relations with his homeland. As he sees it, the Republican platform approved in Houston fails to take a strong enough stance against the communist government in Vietnam.
"I know President Bush cares about the Vietnamese, but in the platform they only mention us in passing," said Ngo, who believes relations with Vietnam should not be normalized until democracy and basic human rights are restored. "They forget we have 1 million Vietnamese in America. We can vote. We are Americans now."
Few of those Southeast-Asian newcomers have toiled as tirelessly as Ngo to get that point across. For nearly a decade, he has worked with immigrants in Orange County's Little Saigon community, pushed for change in his native land and celebrated the democratic process by volunteering to work with the GOP.

It has earned him trips to the White House, the chance to meet Presidents. In 1988, he became the first Vietnamese-American to serve as a delegate at the GOP convention. He appears regularly on Voice of America, talking in his native tongue to people in his homeland. Ngo is co-chairman of the bipartisan Asian American Voters Coalition, a national network trying to increase the political clout of such immigrants.
But it hasn't brought him wealth. Ky Ngo (it's pronounced Key No) lives in a rented room in Garden Grove that serves both as bedroom and office. He sleeps on a couch and says he bathes in a garbage can, pouring water over his head from a pitcher. Ngo said he would never think of seeking government assistance, and his humble existence hasn't quelled his passion for the United States.
"I feel sorry for my dad," Ngo said softly Wednesday. "He came to this country a year ago thinking I was some big man because I have talked with Presidents and he heard my voice on the radio when he was in Vietnam. Then he comes over here and finds out I'm poor."
That was hardly the case back in Vietnam. Ngo's parents ran a supermarket in Da Nang, and Ky studied law at the University of Saigon. Five days before the communist takeover, Ngo fled to the United States with a sister and brother. His parents chose to stay behind with his three other siblings.
Ngo got a job as a medical technician for an Anaheim laboratory soon after his arrival, and three years later parlayed that into a post as a supervisor with a firm in Switzerland.
Life for his parents in Vietnam, meanwhile, had grown hellish. His father was put in a "re-education" facility, his mother was thrown into a forced-labor camp. By 1980, she was dead. "She was killed by the communists," Ngo whispered.
He paused, gathering himself. "I feel sorry to leave Vietnam," he said, his voice cracking. "I love Vietnam. That's the worst thing for the mom to die and not have her child by her."
The death played a part in transforming Ngo. "I lost my mother and my country--that's everything," he said. "I thought I had to do something different. Something to help my people."
Although the job in Switzerland paid well, he returned to the United States and threw himself into all manner of causes to help his homeland. Ngo also became a devout soldier of the GOP. He organized voter registration drives in Orange County's Asian community, helped with various campaigns--most notably that of the anti-communist crusader Rep. Robert K. Dornan (R-Garden Grove)--and set up the first Republican Party headquarters in Little Saigon.
Ngo says the GOP message appeals strongly to Vietnamese, who generally gravitate to the party because of its strong stance against communism during the Reagan years. He estimates that nine of every 10 immigrants from Vietnam side with Republicans when they vote. In Orange County, that represents a hefty election bonus for the GOP. Census figures indicate there are 75,000 Vietnamese in the county, although Ngo maintains those figures are skewed and there may be twice that many.
But in many ways, they are invisible--huddled in cramped homes in Westminster or Stanton, congregating in the safe harbor of Little Saigon. Thus came Ky Ngo to the Republican National Convention, bright and blue-garbed, ready for the TV cameras beaming pictures across the country.
"If I wore Western clothes, no one would know I am Vietnamese," he said. "I want to show the American people that there is a Vietnamese among those 40,000 people in the Astrodome. I want to show we are involved, we have a voice now, we are in politics."
Dịch từ báo The Orange County Register, ngày 20 tháng 8 năm 1992

SỔ TAY - NGÔ KỶ

Ông Ngô Kỷ đến tham dự Đại Hội này để đại diện cho 65 triệu người theo quan niệm của ông.
Ông Ngô Kỷ là người Đại Biểu Việt Nam dự đại hội tại Houston, và đối với ông, không có gì quan trọng hơn là việc đại diện cho Cộng Đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ và cho quê hương ông ta.
Đối với ông, không có việc dự tiệc tùng hay đi ăn uống ngoài tiệm, ông chỉ quan tâm đến đại hội mà thôi.
Ông nói: “Tôi đến đây để nói lên tiếng nói cho Cộng Đồng Việt Nam , và cho những người không có thể nói. Tôi không có dư thì giờ để giải trí vui chơi.”
Ông Ngô Kỷ mặc quốc phục Việt Nam với chiếc áo dài, và mang theo mì ly đến đại hội vì ông ta không đủ khả năng tài chánh để đi ăn tiệm.
Ông nói: “Tôi rất nghèo. Tôi nghĩ tôi là người Đại Biểu nghèo nhất trong số các Đại Biểu tại đây.”
Phó Tổng Thống Dan Quayle và các viên chức cao cấp của Đảng Cộng Hòa đã tiếp xúc nói chuyện với cộng đống người Mỹ gốc Á Châu vào trưa thứ Tư này.
Ông Ngô Kỷ nói: “Tôi rất hãnh diện nhìn thấy Tổng Thống quan tâm đến Cộng Đồng Á Châu. Đây là sự kiện rất đặc biệt.”
Báo O.C Register đăng tin Đại Biểu Ngô Kỷ quá nghèo nên phải ăn mì gói khi tham dự Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc 1992 tại Houston, Texas vì đại hội chi phí quá mắc mỏ.

Ngô Kỷ và Phó Tổng Thống Dan Quayle.
Ngô Kỷ và Phó Tổng Thống Dan Quayle.


rd1.jpg

Xin bấm Links xem các phim Youtube về tiểu sử, hoạt động chính trị của Ngô Kỷ:




Tiểu sử và hoạt động chính trị Ngô Kỷ



Tổng Thống George Bush giơ cao lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Ngô Kỷ làm Trưởng Ban Tổ Chức Buổi Lễ  Đón Tiếp Tổng Thống George Bush với 60 ngàn người tham dự.




Ngô Kỷ là người Việt nam đầu tiên và duy nhất làm Đại Biểu, giơ cao cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc




"Viết Về Cha Nhân Ngày Father's Day"  do Ngô Kỷ viết - Anh Nguyên Khôi đọc


Inline image 1
              (Hình minh họa)

Ngô Kỷ chơi “game”
Viet Weekly (VW): Nói về trò chơi “game” trong lãnh vực tranh đấu, quan niệm cuộc sống của anh Ngô Kỷ. Gần đây anh nói thẳng, đối với cuộc đời của anh là một cuộc chơi. Nhưng mà có nhiều người không hiểu hoặc không rõ cái quan niệm này. Nhân dịp đây chúng tôi cũng muốn được anh Ngô Kỷ trước hết định nghĩa chữ “game” hoặc là “trò chơi” như thế nào, rồi sau đó đi tới cái cụ thể hóa trong những hoạt động cuộc sống của anh.
Ngô Kỷ (NK): Trò chơi hay cuộc chơi mà tiếng Mỹ gọi là “game” được mỗi người nhìn qua một khía cạnh, một lăng kính khác nhau, có nghĩa bóng, nghĩa đen. Người thì nhìn tiêu cực, người thì nhìn tích cực. Có người khi nói tới “game” là nghĩ đến chuyện cờ bạc Las Vegas hay tứ đổ tường, tuy nhiên riêng tôi thì “game” được nhìn một cách nghiêm túc, serious, chính đáng kể cả có cái lý tưởng trong đó nữa.
Khi ra sân chơi ai cũng muốn chiến thắng. Bằng chứng là các trường học tranh giải Football cho vui thôi thế mà “húc” nhau chí mạng, có khi phải gãy tay, gãy cổ. Đã là “game” rồi thì không còn phân biệt là vô vị lợi hay danh lợi. Chơi là phải quyết chiến thắng, đó là cái điểm chính mà tôi muốn nói tới. Khoảng 50 năm trước tôi có ông chú tên là Ngô Thế Hoan chơi cờ tướng, suy nghĩ nước cờ đến nỗi đứt mạch máu trên đầu chết ngay trên bàn cờ. Kể ra như vậy để chứng minh giá trị của trò chơi “game” cũng trả giá đắc lắm chứ không phải là một trò đùa. Trò chơi cũng lắm công phu. Chính Nguyễn Công Trứ cũng đã từng bảo: “Chơi cho lịch mới là chơi. Chơi cho đài các cho người biết tay.” Trò chơi cũng có loại sạch loại tồi, loại sang loại hèn, loại văn minh loại dỏm v.v..
Đối với tôi khi chơi “game” tức mình tự nguyện, vui vẻ chứ không ai ép buộc, áp lực cả. Do đó khi tôi nói đến chữ “game” tức muốn đến cái giá trị, cái hay ho, cái trong sáng khi chơi “game”. Vì muốn thắng “game” phải dồn hết mọi nỗ lực, trí khôn, sức lực và mưu lược để có thể chiến thắng, thành công. Vì vậy những gì mà tôi đang làm, đang đương đầu chính là “game” của tôi.
VW: Cái quan niệm “game” mới có đây hay là đã có từ lúc anh còn trẻ, hay từ lúc nào?
NK: Tôi nghĩ là có từ lúc tôi vào đại học cho tới nay. Tôi cảm thấy hạnh phúc rất nhiều khi tôi được sống tại một quốc gia tự do như thế này nên tôi mới có cơ hội chơi “game”. Nếu mà ở lại Việt Nam thì có lẽ cộng sản đã cắt lưỡi chặt tay tôi rồi vì làm gì chúng cho tôi được nói, được viết tự do như vậy. Nếu mà tôi không được chơi “game” chắc là tôi buồn lắm và đời sẽ chẳng còn ý nghĩa gì đối với tôi nữa.
VW: Bây giờ có thể chia ra làm hai mặt, phần đầu về quan niệm trò chơi “game” trong đấu tranh, và phần hai là về đời sống cá nhân anh đối với tình yêu, tình cảm hoặc bằng hữu. Trước hết xin anh nói về vấn đề đấu tranh.
NK: Tôi nghĩ khi đề cập đến chữ trò chơi “game” trong vấn đề đấu tranh chắc sẽ có người dị ứng và cảm thấy bị xúc phạm, cho rằng tôi dè bỉu, nhục mạ và hạ thấp chỗ đứng của sự đấu tranh, dân tộc, cộng đồng v.v.., và tôi tôn trọng quyền tự do phản ứng của họ. Riêng tôi là một người sống rất thực tế, tôi không quan tâm đến các hình thức màu mè hay các mỹ từ rổng tuếch. Cứu cánh biện minh cho phương tiện do đó tôi làm bất cứ điều gì để đạt thành công. Trong đấu tranh tôi dùng mọi thủ đoạn, phương thức, chiến thuật để đương đầu với đối phương nhằm chiến thắng. Để cho “trận chiến” bớt vẻ nặng nề và căng thẳng tôi biến cuộc chiến trở thành một trò chơi “game”. Các động từ như “đấu tranh, tranh đấu, chiến đấu, hy sinh, dấn thân” v.v..tôi không cho quan trọng, mà chỉ cần “chơi” sao mà thắng là được rồi. Nói tóm lại, trò chơi “game” trong đấu tranh chỉ là phương thức hành động để chiến thắng, nó mang tính chất “kỷ thuật chuyên môn” chứ không có gì là xúc phạm đến ý nghĩa tinh thần cả.
VW: Trong đấu tranh người ta thường nhìn anh vai trò là người lãnh đạo, thế thì trong các các trò chơi “game”, anh có chơi đúng luật hay không, anh có tôn trọng các người cùng chơi với anh hay không, và anh có đề ra các nguyên tắc, luật lệ của cái “game” một cách công bằng hay không?
NK: Tôi thường chơi “game” một mình. Tôi chủ trương “có sức chơi thì có sức chịu” vì tôi tự chủ được chính mình và sẵn sàng chấp nhận bất cứ hệ quả nào đến với mình dù là đến với cái tình huống xấu nhất hay tồi tệ nhất. Tôi rất dè dặt với những người khác vì họ không phải là tôi. Họ có quan niệm sống, đời sống, tính tình, hoàn cảnh, tính toán, mục đích khác với tôi, nên tôi chỉ sẵn sàng hợp tác với họ trong giai đoạn và trong từng “trận chiến” mà thôi. Họ có thể tham dự vào trò chơi “game” của tôi mà họ không hề phải chịu liên đới một trách nhiệm hay thiệt thòi nào cả. Tôi luôn bảo vệ họ và đặc biệt tôi không bao giờ lợi dụng họ cả. Bằng chứng là tôi chấp nhận bị kiện cáo rất nhiều trận mà không bao giờ kéo người khác vào. “Game” của tôi thì tôi phải tự trả giá, vì đó là luật của “game”.
VW: Anh có nghĩ rằng anh đã thắng ở trong cái phương diện là anh vẫn còn tồn tại duy trì cái tinh thần tranh đấu của anh, là bởi vì anh đã đạt được cái nguyện vọng mà anh muốn chơi “game”. Nhưng đối với những người cùng đi với anh, cùng làm việc với anh thì họ bây giờ quay qua phản đối, chửi bới, chê bai anh. Anh nghĩ thế nào?
NK: Như tôi đã nói ở trên là tôi không kéo ai vào cái “game” của tôi cả. Họ lớn hết rồi, họ biết họ làm gì và muốn gì, không ai có thể lừa phỉnh được họ. Rất tiếc là khi ra “chiến trường”, mỗi người có cái nhìn về trận chiến khác nhau tùy theo trình độ và kinh nghiệm. Có thể có người không hiểu được các chiến thuật, đường đi nước bước của tôi nên họ đâm ra hoang mang. Rồi từ đó họ đó họ sinh ra ngờ vực, nghĩ ngợi lung tung để rồi trách móc, giận hờn, chê bai tôi. Đó là chưa kể có vài ba người muốn “soán ngôi” (cười) nên bày ra đủ trò ganh tị, dèm pha để kiếm chút danh hảo “lãnh tụ” v.v.. Trong suốt 27 năm tôi bỏ công sức ra để góp tay trong cuộc đấu tranh từ chính trường Hoa Kỳ cũng như trong cộng đồng tỵ nạn, tôi muốn thách thức và yêu cầu bất cứ ai chống đối, chê bai, dè bỉu tôi, xin hãy trưng dẫn ra những sai trái, bê bối, lầm lẫn, tội lỗi của tôi đối với cộng đồng đất nước. Tôi rất khinh “chó sủa trong hàng rào”.
VW: Cho đến giờ phút này cái “game” mà anh đạt được là về vấn đề tài chánh, danh vọng, tình cảm cá nhân hay vấn đề gì?
NK: Thật sự cái hạnh phúc to lớn nhất của tôi trong các cái “game” mà tôi đạt được là tôi đã được tự do làm bất cứ điều gì tôi muốn. Được tự do đối đầu và trừng trị bọn Việt gian bằng hình thức này hay phương tiện khác là tôi mãn nguyện lắm rồi. Tôi không cầu mong đạt những cái vật chất tầm thường, tôi chỉ muốn quét sạch bọn Việt gian, bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản khỏi cái thủ đô tỵ nạn Little Saigon này.
VW: Bỏ ra 27 năm để hoạt động và hy sinh những hạnh phúc cá nhân của mình như vấn đề vợ con, gia đình để anh chơi cái “game” này, anh có nghĩ là cho tới giờ phút này anh thấy rằng có mệt mỏi không, có tiếp tục không, hay là sẽ thay đổi cái đường hướng, cái “game” chơi như thế nào hay không?
NK: Trong kinh Lạy Cha của Công Giáo “Lạy Cha, xin Cha cho con hằng ngày dùng đủ”, do đó tôi cũng thích chủ trương sống từng ngày. Còn hơi thở thì “game” tôi còn, mà còn “game” là tôi còn vui. Không có vấn đề “hy sinh” vì tôi “tự nguyện” chơi “game” mà, chứ đâu có ai  áp lực tôi đâu. Không thể “bắt cá hai tay” được”, do đó hãy vui trong cái mình đang chọn lựa, vậy thôi!
VW: Câu chuyện hôm nay đúng vào Ngày Lễ Mẹ, tức là nói về một chút riêng tư. Anh cũng là người công chúng, anh có nghĩ khi anh chơi “game” như vậy, anh hy sinh phần nào cho cái đời sống cá nhân, gia đình anh không? Cho tới giờ phút này, người ta nói là ở tuổi anh phải là có con thậm chí là có cháu nữa, anh có chơi “game” trong tình yêu hay trong đời sống hôn nhân, anh có đánh cuộc với nó không?
NK: (cười) Tôi xác định nhiều lần, mỗi người có quan niệm về hạnh phúc khác nhau. Tôi làm được cái điều tôi muốn làm là hạnh phúc tuyệt vời lắm rồi. Tôi chẳng có đánh đổi hay hy sinh gì cả. Lâu nay tôi cho là các cái “game” mà tôi chơi, nó vui và hào hứng  hơn chuyện lấy vợ (cười), nhưng bây giờ anh nhắc tới nhắc lui tới mấy lần làm tôi bắt đầu suy nghĩ đấy (cười).
VW: Có thể các người phụ nữ ái ngại cái thú chơi “game” của anh nên họ nhát gan không dám đi sát với cuộc đời anh như những người bình thường khác, anh có nghĩ như vậy không?
NK: Anh đi hỏi mấy bả chứ tôi đâu có phải là phụ nữ mà trả lời (cười).
VW: Có bao giờ có người phụ nữ nào nói với anh điều đó, nói là anh ngưng chơi “game” đi để mà sống cuộc sống bình thường không? Anh trả lời ra sao về câu đề nghị đó của họ?
NK: Tôi quên mất rồi (cười).
VW: Chắc có những lúc anh nằm vắt tay lên trán, anh tự nhủ là tại sao mình không sống như người bình thường để có một người vợ hiền, đứa con ngoan như thiên hạ không?
NK: Anh mà nhắc nữa là tôi tủi thân khóc đó nhé (cười).
VW: Năm nay anh 60 tuổi, và cái “game” của anh vẫn tiếp tục. Anh có nghĩ cái điều mà anh đã đi là đáng tiếc. Cho nên kết luận lại là 60 tuổi là một cái tuổi có thể kết luận một phần nào về cuộc đời của mình, anh có nghĩ là đến khi nào cái “game” anh nó mới “over”? Nghĩa là hết “game” để mình chuẩn bị cho lúc về hưu hay qua bên kia thế giới chẳng hạn.
NK: Anh biết rồi, tôi tuổi Nhâm Thìn, tuổi Tây là Leon, bàn tay chữ Nhất, cái trán tôi thì thuộc loại “cứng đầu”, thế thì tôi làm gì có chuyện ân hận về hành động của mình đã làm. Tôi quyết định làm điều gì là tôi làm cho tới cùng, quyết tâm, quyết chí, bình thản, tự tại và tâm hồn rất bình yên. Cám ơn anh đã quan tâm cho cuộc đời còn lại của tôi. Hãy để “Que’ Sera, Sera – What will be will be”. Hôm nay còn gặp được anh và tâm sự với nhau như vậy là hạnh phúc lắm rồi. “Sợi tóc trên đầu rơi xuống đều do Thánh Ý Chúa” mà, phải thế không anh?!








Ngô Kỷ trên đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (Voice of America-VOA) 1988
Ngô Kỷ Trả Lời
Năm 1988
Hỏi: Theo anh, yêu nước có phải là yếu tố đủ để bảo đảm hành động có lợi cho dân tộc không?
Ngô Kỷ: Yêu nước chỉ là yếu tố cần thiết chứ chưa phải là yếu tố đủ để bảo đảm hành động đứng đắn, vì hành động cần phải được hướng dẫn không phải chỉ bằng tình mà còn bằng lý nữa. Những hành động yêu nước quá khích, bồng bột, mù quáng, thiển cận, hồ đồ, lố bịch, dị hợm, bốc đồng, màu mè, chủ quan, thiếu phương pháp v.v… sẽ làm bất lợi cho dân tộc.

Đấu tranh sai đường là phản quốc dù yếu tố thúc đẩy do tình yêu nước chăng nữa. Lấy một thí dụ đơn giản điển hình: Trong khi tình hình quân sự sôi động, binh sĩ đang bận bịu chiến đấu sinh tử ngoài mặt trận, thì tại hậu phương lại xách động xuống đường, biểu tình gây hoang mang, xáo trộn xã hội, tạo cho đặc công cộng sản có cơ hội xâm nhập phá hoại an ninh, thì thử hỏi hành động đó có khác nào vô tình tiếp tay cho giặc?

Tại cộng đồng Việt Nam hải ngoại cũng có những người vì quá nhiệt tâm muốn bảo vệ, tranh đấu cho đồng bào, nhưng không hiểu luật lệ, không nắm vững sự kiện, không nhận thức chính xác chỗ đứng, uy tín, khả năng và sức mạnh thực sự của mình, nên đã tạo ra những phản ứng ngược làm thiệt hại, gây tai tiếng và khiến cho cộng đồng mang họa lây một cách oan uổng.

Tóm lại, nếu lập luận cho rằng một hành động phát xuất từ lòng yêu nước đương nhiên là một hành động đúng và có lợi cho dân tộc, trên thực tế không đứng vững. Đó là chưa kể có những người yêu nước và thành tâm dấn thân đấu tranh, nhưng lại bị lợi dụng bởi bọn chính trị gia xôi thịt, mị dân, và bị giật dây bởi một số tổ chức chính trị đội lốt Quốc Gia nhưng lại thờ ma Cộng Sản mà không biết.
Hỏi: Anh nghĩ gì về những người có lỗi với đồng bào trong quá khứ, nhưng nay họ thức tỉnh và muốn đóng góp vào công cuộc đấu tranh cho dân tộc?
Ngô Kỷ: Noi theo chính sách của Nguyễn Trãi: “Lấy chí nhân mà thay cường bạo. Đem đại nghĩa để thắng hung tàn”, người Quốc Gia hơn Cộng Sản ở chỗ chúng ta có lương tâm, có lòng nhân đạo, có tình cảm. Chính vì vậy mà chính phủ miền Nam Việt Nam trước kia có chương trình “chiêu hồi”. Bởi vậy chúng ta nên cởi mở, khoan dung đón nhận những kẻ lầm đường lạc lối, nay biết phục thiện quay về với chính nghĩa.

Cũng giống như một người con lỡ tay làm cháy nhà, chúng ta cũng nên cho cơ hội để người con tiếp tay dập lửa, hơn là vì giận hờn, tự ái mà lại xua đuổi chối từ. “Dụng nhân như dụng mộc”, dùng người như dùng cây, đừng vì một chỗ mục mà bỏ cả cây to. Điều quan trọng là chúng ta cần phải sáng suốt, khôn ngoan, tỉnh táo để phân tích và lượng định cho chính xác mức độ “phản tỉnh” của nhân vật “hồi chánh”. Đặc biệt trong vấn đề chính trị, cần phải rất cẩn trọng trong việc phân tích sự ăn năn, hối lỗi đó là chân thành hay giả trá, thiện chí hay gian tâm.
Hỏi: Anh có nghĩ những người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm tốt không?
Ngô Kỷ: Tôi học hỏi rất nhiều nơi quý vị cao niên và các bậc đàn anh. Tôi luôn kính trọng và biết ơn về những sự chỉ giáo và các cao kiến của họ. Thỉnh thoảng xui xẻo tôi mới gặp vài ba người làm tôi thất vọng thôi. Casson nói về họ như sau: “Có thể khắc trên mộ bia của nhiều người câu này: Chôn lúc 60 tuổi, nhưng đã chết từ lúc 30 tuổi”.
Hỏi: Anh có ý kiến gì về truyền thông, báo chí Việt ngữ tại hải ngoại?
Ngô Kỷ: Là một người tỵ nạn sống ở xứ người, tôi muốn bày tỏ sự biết ơn sâu xa đến người làm truyền thông báo chí Việt ngữ, những chiến sĩ văn hóa. Nếu không có quý vị này, văn hóa Việt Nam đã bị khủng hoảng một cách trầm trọng. Truyền thông báo chí là phương tiện hữu hiệu nhất trong việc bảo vệ Cộng Đồng trước những sự tranh chấp, kỳ thị bởi những sắc dân địa phương hay chính quyền.

Làm truyền thông, báo chí là hướng dẫn dư luận, nhìn một người đọc một tờ báo nào, nghe một đài phát thanh nào, xem một băng tần truyền hình nào là biết được phẩm cách và giá trị của người đó. Làm truyền thông, báo chí không phải  chỉ để mưu sinh, mà lại còn là một thiên chức nữa, vì: “Làm thầy thuốc mà sai lầm thì giết một người, làm chính trị mà sai lầm thì giết một nước, làm văn hóa sai lầm thì giết cả một thế hệ”. Chính vì vậy mà vua Quang Trung đã nói: “Ngòi bút của Ngô Thời Nhiệm có sức mạnh bằng hai chục vạn quân”.

Truyền thông, báo chí Việt ngữ cũng có những khuyết điểm. Có những bất cẩn, sai sót kỷ thuật một cách vô tình, nhưng cũng lại có những hành động phản đạo đức, như: hù dọa, tống tiền, trả thù cá nhân một cách cố ý. Tôi không quan tâm lắm về các khuyết điểm của giới truyền thông, báo chí Việt ngữ trong vấn đề chuyên môn hay đạo đức, vì chính độc giả và khán thính giả là những người có đủ tư cách để bày tỏ thái độ, phản ứng. Tôi chỉ chú trọng đến quan điểm chính trị và sẵn sàng phản đối lại bất cứ cơ quan truyền thông, báo chí Việt ngữ nào “ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản”, đâm sau lưng cộng đồng tỵ nạn, phản bội dân tộc.
Hỏi: Có nên giải tán những tổ chức đơn lẻ để sát nhập vào những tổ chức tiếng tăm của những người tai to mặt lớn không?
Ngô Kỷ: Đoàn kết là tốt vì hợp quần gây sức mạnh. Tuy nhiên đoàn kết để làm đạo tặc, phản dân hại nước thì đó là một bất hạnh cho đất nước và là mối nhục lớn cho cộng đồng. Alain đã hỏi: “Đoàn kết làm thành sức mạnh. Đúng, nhưng tạo thành sức mạnh ấy cho ai?”. Hơn nữa, mỗi tổ chức có riêng một mục đích và phương cách hoạt động. Alfred de Musset có nói: “Cái ly của tôi bé, nhưng tôi uống bằng cái ly của tôi”. Thử hỏi có gì bảo đảm những tổ chức đông đảo người quyền cao chức trọng là giúp ích được nhiều cho quê hương dân tộc? Đối với tôi, dù một cánh én không làm nên mùa Xuân, nhưng cánh én vẫn làm bầu trời xinh đẹp hơn một bầy kên kên. Ngạn ngữ Á Rập có câu: “Một nắm ong có giá trị hơn một túi ruồi”.
Hỏi: Anh nghĩ gì về những người thường lớn tiếng hô hào xây dựng cộng đồng, giải phóng đất nước?
Ngô Kỷ: Thùng rỗng thường kêu to, và Charle Péguy đã nói: “Tôi không bao giờ phán đoán một người theo những điều người ấy nói, mà chỉ xét theo cái giọng người ấy nói thôi”. Việc xây dựng cộng đồng và giải phóng đất nước không phải một sớm một chiều, mà cần phải đóng góp thực tế và dấn thân cụ thể, chứ không phải chỉ lý thuyết suông. Dan Bennett nói: “Hàng triệu người muốn sống trăm năm, nhưng họ không biết làm gì cho khỏi chán trong một ngày Chủ Nhật mưa gió”.
Hỏi: Giúp cho đảng Cộng Hòa và Tổng Thống George Bush trong kỳ tranh cử 1988 vừa qua, anh có lợi lộc gì không?
Ngô Kỷ: Trên đời này, không ai làm điều gì mà không nghĩ đến cái lợi cả. Kẻ nào nói khác đi thì quả là kẻ nói xạo và mị dân. Tuy nhiên có nhiều cái lợi khác nhau: nịnh trên đè dưới để vinh thân phì gia cũng là cái lợi, nhân danh phục vụ cộng đồng lấy tiền bỏ túi cũng là cái lợi, bố thí để con cháu được hưởng phước cũng là cái lợi, tụng kinh đi Lễ để mong được lên Niết Bàn, Thiên Đàng cũng là cái lợi, tần tảo khổ cực nuôi con ăn học thành danh để hãnh diện với đời cũng là cái lợi v.v…

Điều khác nhau là lợi một cách quang minh hay bất chính, lợi vật chất hay lợi tinh thần. Riêng tôi tạo cơ hội đưa cho Tổng Thống George Bush cầm giơ cao ngọn cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trước hàng trăm ống kính thế giới, và đạo đạt được những nguyện vọng chính đáng của đồng bào đến chính phủ Hoa Kỳ, đó cũng là cái lợi lớn lao đối với tôi.
Hỏi: Anh nghĩ thế nào là Cộng Sản? Thế nào là Quốc Gia?
Ngô Kỷ: Lúc nhỏ tôi nghĩ người Cộng Sản là người ở miền Bắc, người Quốc Gia là người ở miền Nam, nhưng Digest Catholique định nghĩa một cách rộng rãi và sâu sắc hơn: “Người Cộng Sản là người ăn cái bánh mình mà còn thích ăn bánh bạn nữa”. Và Bosh định nghĩa: “Người Quốc Gia chân chính là người đứng trọng tài vô tư giữa các tham vọng của mình và công ích”.
Hỏi: Theo anh ai là người đủ tư cách để xây dựng cộng đồng, giải phóng đất nước?
Ngô Kỷ: Bất cứ người Việt Nam chân chính nào cũng có thể làm điều đó. Điều đáng quan tâm là chúng ta nên thận trọng đừng để những kẻ hèn nhát, đốn mạt, bỉ ổi có cơ hội mưu đồ phản dân hại nước thêm một lần nữa. Hàn Phi Tử có nói: “Đem xương trừ kiến, kiến lại càng nhiều. Lấy cá đuổi ruồi, ruồi lại càng đến”.
Hỏi: Được tiếp xúc và làm Đại Biểu của Tổng Thống George Bush, anh có cho đó là một vinh dự không?
Ngô Kỷ: Có chứ, đó là kỷ niệm đẹp trong đời. Tuy nhiên tôi không cho đó là việc quá quan trọng, vì Ansari de Hérat có nói: “Nếu anh có thể đi trên mặt nước, anh đã có gì hay hơn một cộng rơm?, nếu anh biết bay liệng trên không trung, anh đã có gì hay hơn một con ruồi?. Nếu anh biết tự chế ngự tâm hồn anh: anh mới quả là nhân vật”.
Hỏi: Công cuộc đấu tranh của cộng đồng Việt Nam có nên đặt quá nhiều tin tưởng và hy vọng vào sự hỗ trợ của chính phủ Hoa Kỳ không?
Ngô Kỷ: Người  Mỹ từng nói: “Nước Mỹ không có bạn suốt đời, mà cũng không có kẻ thù muôn kiếp. Chỉ có quyền lợi nước Mỹ trên hết”.

          Năm 1975, mọi người đều thừa biết là miền Nam Việt Nam sụp đổ không phải vì dân chúng thiết tha cái chủ nghĩa Marx-Lenin gian ác bạo tàn, cũng không phải vì quân lực Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu không anh dũng hào hùng. Chúng ta không thất trận tại chiến trường Việt Nam , nhưng chúng ta thua giặc ngay tại chính trường Hoa Thịnh Đốn.

Không có vị tổng thống Mỹ nào dù thuộc đảng Cộng Hòa hay đảng Dân Chủ lại yêu thương đất nước Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có thượng nghị sĩ Mỹ nào dù diều hâu hay bồ câu lại quan tâm đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho 75 triệu đồng bào Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có dân biểu Mỹ nào dù bảo thủ hay cấp tiến lại lo lắng an sinh xã hội SSI cho các cụ cao niên Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có ngoại trưởng Mỹ nào dù đàn ông hay đàn bà lại xót xa thảm cảnh thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam bằng chính người Việt Nam v.v… Hiểu như vậy để chúng ta cần phải dè dặt và cẩn thận khi đặt quá nhiều hy vọng nơi chính phủ Mỹ.

Là công dân Mỹ gốc Việt, chúng ta có quyền đòi hỏi chính phủ Hoa Kỳ đáp ứng nguyện vọng của người công dân Mỹ gốc Việt, miễn là không đi ngược lại hoặc làm thiệt hại quyền lợi của nước Mỹ. Cuộc đấu tranh chống Cộng Sản Việt Nam phải do chính những người dân Việt Nam chúng ta chủ động và quyết định. Sự hỗ trợ từ phía Hoa Kỳ hay từ một số quốc gia ngoại quốc là điều cần thiết, tuy nhiên phải coi là đồng minh phụ thuộc mà thôi. Muốn giữ được mối tình đồng minh lâu dài và tôn trọng lẫn nhau, chúng ta phải biết cách xử thế một cách sòng phẳng, lưỡng lợi và thực tế.
Hỏi: Anh có nghĩ là độc tài và cao ngạo khi anh làm việc mà anh chẳng mời một ban cố vấn, chỉ đạo nào cả?
Ngô Kỷ: Tôi nghĩ là mọi người trong cộng đồng đều có khả năng làm cố vấn cho tôi trong công việc chung, do đó tôi không thấy cần thiết phải lập một ban cố vấn đặc biệt. Thêm vào đó, Tào Bao Truyện có viết: “Làm nhà bên đường mà gặp ai cũng bàn thì ba năm cũng không xong”. Trước khi bắt tay làm việc, tôi đã vạch sẵn con đường, lấy chính nghĩa quốc gia dân tộc làm chỉ đạo, lấy tự do hạnh phúc của toàn dân làm cứu cánh, bởi vậy tôi không thấy cần thiết kiếm người chỉ đạo.
Hỏi: Muốn thành công trong công việc, phải làm gì?
Ngô Kỷ: Tổng Thống Lincoln khuyên rằng: “Muốn thành công trên đời phải khởi sự làm những điều mà mình thường khuyên bảo kẻ khác”.
Hỏi: Anh có phải là lãnh tụ cộng đồng không?
Ngô Kỷ: Có nhiều người tài đức hơn tôi để làm điều đó. Tôi chỉ là một thành viên nhỏ bé trong tập thể người Việt tỵ nạn lớn lao mà thôi.
Hỏi: Theo anh nghĩ công việc quan yếu trong việc cứu người dựng nước phải làm thế nào?
Ngô Kỷ: Có nhiều việc phải làm, nhưng điều trước tiên ta phải tự cứu mình dựng mình. Raniel Rops nói: Chỉ có những người đã từng chấn hưng đạo đức ở chính họ mới có thể lãnh việc chấn hưng xã hội”.
Hỏi: Có một số nhân vật trong cộng đồng bảo rằng anh là người trong bụi chui ra, trên trời rớt xuống, anh nghĩ thế nào?
Ngô Kỷ: Đây là một xứ dân chủ tự do, đặc biệt tự do ngôn luận, do đó tôi luôn tôn trọng lời phát biểu của họ.
Hỏi: Anh thấy người Việt Nam ta có nhược điểm gì?
Ngô Kỷ: Tôi không đủ tư cách và kiến thức để phê phán vấn đề này. Tôi chỉ có thể trích lại một số điều mà nhà cách mạng Phan Bội Châu đã phân tích, đó là: “tính ỷ lại, lòng giả dối, thói nhút nhát, tham lợi riêng, mê tín dị đoan, đua những việc hư danh vô vị, không thực lòng yêu nước, không biết nghĩa hiệp quần, không thương nòi giống v.v…”
Hỏi: Anh nghĩ gì về sự xung đột giữa hai thế hệ già và trẻ?
Ngô Kỷ: Lý do có sự xung đột là vì: Người già quan niệm: “kính lão đắc thọ, bán tự vi sư, áo không mặc qua khỏi đầu v.v…”. Người trẻ thì lại nghĩ rằng: “hậu sinh khả úy, tre già măng mọc, con hơn cha nhà có phúc v.v…” Do đó muốn tạo được sự cảm thông và quý trọng nhau giữa hai thế hệ, cần phải có một “tâm hồn trẻ”.
Hỏi: Anh đang làm việc trong một hoàn cảnh cô đơn, eo hẹp, liệu có mang lại kết quả gì không?
Ngô Kỷ: Còn nước còn tát. Người xưa có câu: “Đừng vì lẽ mình không thể là một ngôi sao mà đành cam chịu làm một đám mây mù”.
Hỏi: Đến được nước Mỹ, anh đã thấy mãn nguyện chưa?
Ngô Kỷ: Tôi lấy làm vui mừng khi đến được mãnh đất tự do này. Tuy nhiên điều đáng kể trong đời không phải là miếng đất chúng ta đang đứng, mà chính là cái hướng chúng ta đang nhắm để đi”.
Hỏi: Anh nghĩ gì những người ưa chỉ trích?
Ngô Kỷ: Đối với tôi, chỉ trích trong tinh thần xây dựng là một điều đáng khuyến khích.Chính Lippman đã nói: “Khi tất cả mọi người đều đồng ý tức là không có ai suy nghĩ kỹ cả”. Không một người nào mà không có khuyết điểm, “nhân vô thập toàn”. Muốn tiến bộ, muốn thành công phải nghe người khác chỉ trích. Oscar Wilde có nói: “Đối với một người cũng như đối với một quốc gia, sự bất mãn là bước đầu để đi đến tiến bộ”.

Tuy nhiên, sự chỉ trích phải nằm trong tinh thần xây dựng. Chỉ trích một cách bừa bãi, thiếu ý thức chắc chắn không được chấp nhận. Có một số người coi sự chỉ trích như một thú tiêu khiển, họ chỉ trích vấn đề mà không đưa ra phương cách giải quyết, miệng bảo là sai nhưng hỏi sai chỗ nào thì lại không biết, phê bình người khác làm xấu, nhưng hỏi làm thế nào để tốt hơn thì họ cũng lại không biết.

Cavallier đã kết luận: “Những người ưa chỉ trích là những người quen ngồi trong phòng giấy, không phải là người hoạt động, họ không hiểu nỗi khó khăn trong khi hành động, vì thế họ dùng óc thông minh và tài châm biếm của họ để chỉ trích công việc làm của người khác”.
Hỏi: Anh có tôn trọng quyền phát biểu của người khác chính kiến và khác quan điểm với anh không?
Ngô Kỷ: Tôi quý tự do, do đó tôi luôn tôn trọng tự do của người khác. Mỗi người đều có quyền hành xữ quyền tự do của mình trong luật định. Muốn thu phục nhân tâm, chúng ta cần phải dùng lý luận vững chãi và cái tâm trong sáng để thuyết phục đối phương. Đừng làm họ sợ, mà phải làm sao cho họ “khẩu phục, tâm phục” thì mới gọi là thành công. Tôi muốn sống theo tư tưởng của Voltaire: “Tôi không đồng ý quan điểm anh, nhưng tôi tranh đấu tới chết để bảo vệ cho anh được nói ra điều anh muốn nói”.
Hỏi: Anh có sợ người ta châm biếm nói xấu không?
Ngô Kỷ: Nếu sợ thì tốt hơn hết đừng là gì cả, đừng nói gì cả, và đừng làm gì cả. Trong Chiến Quốc Sách có câu: “Người đi đêm tuy không phải gian nhưng không thể cấm chó cắn”. Khi làm một việc đúng với lương tâm thì sợ gì lời ra tiếng vào. Đâu phải ai bị chó sủa đều là những người ăn trộm cả sao. Ngạn ngữ Á Rập có câu: “Nếu mỗi khi anh nghe chó sủa mà anh dừng chân lại thì không bao giờ anh đi suốt đường”.

Đương đầu, đụng chạm với Việt cộng, Việt gian, mình sẵn sàng chấp nhận mọi khó khăn, nguy hiểm vì chúng là kẻ thù. Nhưng cái đắng cay, cái đau thấm thía và nghịch lý nhất là chính những người nhân danh Quốc Gia lại đâm sau lưng mình. Charles Kingsley đã than: “Không phải những chông gai trên đường đi đã làm đau chân anh, mà chính cái hột cát nho nhỏ trong chiếc giày anh mang”.
Hỏi: Nếu có một số người không đồng ý hay không tán đồng những quan điểm, ý kiến của anh, anh có buồn không?
Ngô Kỷ: Không. Chúa Giê Su là đấng toàn năng, quyền uy, thông minh sáng láng vô cùng, thế mà còn bị người ta khinh miệt và đóng đinh Ngài trên cây Thập Tự Giá. Còn Đức Phật Thích Ca thì đạo hạnh, từ bi hỉ xã, quán triệt siêu việt như vậy, thế mà còn bị trêu ghẹo, mỉa mai, xỉa xói, thế thì tôi chỉ là con người phàm phu tục tử, đầu óc bé tí thì có đáng gì đâu để có đủ tư cách đi hy vọng nhiều nơi sự đồng ý của thiên hạ.

Ngày xưa, Bá Nha cho mình may mắn khi gặp được người bạn tri kỷ duy nhất trên thế gian là Tử Kỳ, thấu hiểu và thông cảm được tiếng đàn của mình, thế thì nếu trong số 2 triệu người Việt tại hải ngoại và 75 triệu đồng bào trong quốc nội, mà tôi có được 2 người đồng ý và tán đồng ý kiến của tôi, thì quả là tôi có phước và được hạnh phúc hơn Bá Nha lắm rồi.
Hỏi: Tư tưởng và nhận định của anh đưa ra có thể không thuyết phục được một số người, anh có thất vọng không?
Ngô Kỷ: Không. Vào thế kỷ 16, nhà thiên văn Galileo Galilei ở Ý Đại Lợi khám phá ra sự kiện quả đất quay quanh mặt trời, hay nói cách khác là quả đất hình tròn, thế mà bị giáo hội La Mã kết án “nói bậy” và đòi xử tử. Sau này thì thế giới mới công nhận, và mãi cho tới thời gian gần đây thì giáo hội La Mã mới chính thức tuyên bố nhận xét của ông Galileo Galilei là xác đáng, và không còn cho ông là theo tà giáo nữa.

Còn ông Nguyễn Trường Tộ đi sứ Tây phương về, và tâu lại là thấy cái đèn chúc ngược đầu mà vẫn sáng, ý kiến của ông suýt nữa bị vua Tự Đức chém đầu về tội “khinh quân, nói xàm”. Và bây giờ thì mọi người đều thấy cái bóng đèn điện chúc đầu xuống đất.

Kể vài sự kiện điển hình như vậy, để chứng minh rằng việc muốn người khác tin theo nhận xét hay ý kiến của mình không phải là một việc dễ dàng dù rằng mình đúng, mà cần phải tùy theo trình độ, kiến thức mỗi người, hoàn cảnh xã hội, và yếu tố thời gian.
Hỏi: Cộng đồng người Việt tỵ nạn đang tranh đấu cho quê nhà, anh có tiếp sức không?
Ngô Kỷ: Có chứ. Tôi cố gắng tối đa tiếp tay cho công việc quan trọng như vậy. Tuy nhiên, song song đó chúng ta cần phải mạnh mẽ chống đối và tiêu trừ bọn cộng sản nằm vùng và bọn Việt gian tại hải ngoại. Nếu chúng ta khiếp nhược, không dám đương đầu, và không thắng được bọn chúng ở đây, thì làm sao chúng ta có thể nói đến chuyện giải phóng đất nước hay giải thể đảng cộng sản, hay giật sập Bắc Bộ Phủ bên kia Thái Bình Dương, cách xa xôi 10 ngàn dặm. Bao giờ cũng cần nên thực hiện những việc thực tế và trong tầm tay trước khi tính đến chuyện “đội đá vá trời”. Chỉ có những kẻ “mộng du” và “người đi trên mây” mới bàn đến những chuyện hão huyền, không thực tiển.

Trong đấu tranh, tôi rất khinh tởm và chán ghét bọn chính trị gia xôi thịt, bọn treo đầu dê bán thịt chó, đầu voi đuôi chuột, đánh trống bỏ dùi, khoát lác, lố lăng, dị hợm. Bọn này chỉ khoát lớp áo Quốc Gia để mưu cầu tư lợi, đi đêm đi ngày với Việt gian để vinh thân phì gia, phá nát cộng đồng.
Hỏi: Tại sao mười lăm năm qua cộng đồng Việt Nam hải ngoại chưa có được một lãnh tụ hay một tổ chức nào được sự hợp tác, ủng hộ mạnh mẽ của đồng bào?
Ngô Kỷ: Tôi xin được dùng câu chuyện của Aldoux Huxley để trả lời câu hỏi này:

“Một bữa nọ, vương tước Ibrahin đang ngồi trong đền, bỗng nghe tiếng người chạy trên mái nhà, Ngài tự hỏi: “Ai lại dám dẫm chân trên nhà trẫm?”, và Ngài hét to lên: “Ai đi đó?”. Bọn hầu cận khép nép thưa: “Thưa lệnh Ngài, chính chúng con đi tuần phòng và đang đi tìm…”, Ngài hỏi: “các người tìm gì?”, bọn hầu cận đáp: “Thưa tìm những lạc đà”. Ngài nói: “Có ai lại đi tìm giống lạc đà trên mái nhà?”, bọn hầu cận đáp: “Chúng con noi gương Ngài. Ngài đi tìm sự hòa hợp với Thần Thánh, nhưng Ngài lại an vị trên ngai vàng”.
Hỏi: Anh có cho rằng những người lãnh đạo quốc gia và những viên chức trong chế độ cũ là có tội với đồng bào, đất nước không?
Ngô Kỷ: Xã hội nào, chế độ nào, đất nước nào cũng có kẻ tốt người xấu. Tôi không phải là quan tòa, mà cũng không phải Thượng Đế, do đó tôi không thể xét đoán ai cả trừ khi tôi có đủ bằng chứng xác thực, rõ ràng, minh bạch. Victor Hugo nói rằng: “Anh không phải là một sử gia thì đừng dành để quá nhiều thì giờ nghĩ lẩn quẩn những việc đã qua”.
Hỏi: Anh giúp người này người nọ, anh có nghĩ là anh bị họ vắt chanh bỏ vỏ không?
Ngô Kỷ: Tôi làm bất cứ điều gì cũng chỉ vì tôi thích làm mà thôi. Tôi không bon chen và cũng chẳng có tham vọng gì cả. Tôi tham gia vào các sinh hoạt không nhằm mục đích mưu sinh hay kiếm cái job để lòe thiên hạ. Tôi sống rất an phận thủ thường. Trong Kinh Dịch có viết: “Đức nhỏ mà địa vị cao, trí cạn mà mưu sự lớn mà không gặp họa là ít thấy vậy”.
Hỏi: Anh dấn thân làm việc, anh có trông mong được nổi tiếng không?
Ngô Kỷ: Trông mong được đồng hương quý mến thì có, nhưng tôi chẳng bận tâm đến tiếng tăm. Kinh nghiệm cho thấy những ông lãnh tụ nổi tiếng, danh vọng ngày xưa bây giờ còn lại những gì? Hiểu được triết lý Lữ Khôn: “Con voi vì ngà, ve sầu vì tiếng, đom đóm vì sáng mà hại thân, người biết yên thân không quý gì rực rỡ”.
Hỏi: Hễ mỗi lần trong cộng đồng thành công hay đạt được kết quả tốt thì lại có người nhảy ra tranh công, anh nghĩ thế nào?
Ngô Kỷ: Jacob A Rigs có nói đến một câu chuyện:

“Có người đập cả trăm nhát búa mà đá cũng chưa rạn nứt, nhưng khi đập đến lần thứ 101 thì tảng đá vỡ làm đôi, như vậy, phải hiểu rằng không phải nhát búa cuối cùng đã làm cho tảng đá vỡ mà chính là tất cả những cố gắng của anh ta từ trước”.

Chuyện cộng đồng mình cũng vậy, nếu có được kết quả tốt nào thì chính là do sự cố gắng, đóng góp, tranh đấu của nhiều người, nhiều tổ chức trong thời gian dài, chứ không phải do một người, một nhóm, một ngày mà làm được.
Hỏi: Có câu: “Con vua thì lại làm vua, ba đời sãi chùa chỉ quét lá đa”, câu này còn thích hợp với thời đại này không?
Ngô Kỷ: Ngày nay có biết bao nhiêu cảnh: “Cha làm thầy, con đốt sách”, nhưng cũng lại có: “Cây đắng mà sinh trái ngọt”. Bởi vậy sự ỷ lại vào hào quang quá khứ đã lỗi thời, vì: “Cam trồng xứ Nam ngọt, nhưng trồng xứ Bắc chua”.
Hỏi: Anh nghĩ gì về những người nhân danh trí thức nhan nhản trong cộng đồng?
Ngô Kỷ: Danh từ trí thức đã bị một số người tiếm nhận một cách vô liêm sỉ. Tôi chia những người có học ra làm 2 loại: trí thức và khoa bảng. Tôi quý trọng những người trí thức vì họ đã bỏ công khó nhọc học hỏi để có được một số kiến thức hầu dùng sự hiểu biết đó phục vụ cộng đồng, xây dựng xã hội và đóng góp cho quê hương. Trái lại, những kẻ khoa bảng thì lòe cái nhản bằng cấp để lường gạt đồng bào, làm xấu hỗ cộng đồng, phá hoại đất nước.

Bằng chứng là trong quá khứ, bọn khoa bảng này từng cấu kết nhau gian lận thẻ Medical, insurance, dẫn đến việc chính phủ Mỹ tống giam mấy chục bác sĩ, dược sĩ, luật sư. Bọn khoa bảng này không hề đóng góp chút gì cho công cuộc đấu tranh chống cộng sản, trái lại còn tiếp tay cho Việt cộng, bưng bô cho Việt gian. Bọn khoa bảng này chính là bọn bị Mao Trạch Đông liệt là : “Trí thức không bằng cục phân”.
Hỏi: Anh muốn tâm sự gì với anh chị em sinh viên và những người trẻ không?
Ngô Kỷ: Tôi xin tâm sự vài điều:

Thế hệ cha anh chúng ta đã có hơn mấy mươi năm để đấu tranh, bảo vệ đất nước, và có hơn 14 năm để xây dựng cộng cộng đồng, giải phóng quê hương. Họ đã thất bại trong quá khứ và cũng chưa làm được gì khả quan cho hiện tại. Không phải họ hèn kém, cũng không phải họ tham sanh úy tử, mà trái lại họ đã hy sinh cả một đời để mưu cầu cho sự sống còn của dân tộc, cho hạnh phúc của toàn dân.

Ngày nay thân thể họ rã rời, danh dự bị tổn thương, họ phải mang cái mặc cảm “bại trận” trong suốt cuộc đời còn lại của họ. Thế hệ cha anh của chúng ta đã thất bại trong cuộc đối đầu với kẻ thù từ bên ngoài và những kẻ phản trắc từ trong lòng dân tộc. Họ đã vì “Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm” mà chống lại các mưu đồ bán nước, các thế lực ngoại bang, các thủ đoạn gian manh đê hèn của một thiểu số lãnh đạo bất tài vô tướng, tham nhũng, thối nát.

Họ đã chiến đấu anh dũng, và định mệnh 1975 đã cuốn họ theo dòng thác để rồi ngày nay họ phải tức tưởi ngậm ngùi. Hàng triệu chiến sĩ đã chết, hàng vạn người đã tự tử vì không chịu đựng được cái nhục mất quê hương. Phải chăng vì tương lai, vì sự ấm no hạnh phúc của chúng ta mà cha anh đã hy sinh một cách lớn lao như vậy?! Là cháu, là con, là em của những anh hùng liệt nữ, của những bậc tiền nhân, chúng ta phải khâm phục biết ơn, phải mong ngày đền đáp.

Cha anh chúng ta đã cố gắng và đã làm không xong những trọng trách mà lịch sử giao phó, thì ngày nay sự thất bại đó đã thuộc về dĩ vãng, chỉ còn lại bài học lịch sử. Bây giờ không còn là lúc để chúng ta trách móc mà phải lật qua một trang sử mới, vì thất bại vẫn là thất bại, lỗi có quy cho ai, nguyên do từ đâu thì hậu quả vẫn là sự thảm bại của cả một dân tộc trong cuộc đấu tranh dành độc lập và tự chủ thực sự cho dân tộc trong thời gian qua.

Một triết gia đã nói: “Chúng ta học nhiều nơi cái ngu hơn là cái khôn của kẻ khác”; bởi vậy  những người trẻ phải cùng nhau đứng lên nhận lãnh trách nhiệm lịch sử, hành trang của các bạn là những kinh nghiệm thất bại của cha anh và những kiến thức mới mà các bạn tiếp thu được của thời đại. Ông Bacon đã xác định chỗ đứng của tuổi trẻ: “Thanh niên thích hợp cho sáng tạo hơn là phán đoán, thực hiện hơn là khuyên bảo, đưa ra những kế hoạch mới hơn là theo đuổi cố nhân”.

Các bạn phải biết tránh những vết xe đổ cũ, phải biết đạo đức hơn, khách quan hơn, khoa học hơn trong bước đường quang phục quê hương. “Trẻ là tự phát, là gần với nguồn sống, là có thể đứng lên, lật xuống xiềng xích của một nền văn minh hư đốn”, chính Mann đã nói như vậy.

Với một tấm lòng thiết tha yêu nước, với một ý chí mãnh liệt vẫn chưa đủ, mà người trẻ Việt Nam phải biết khôn ngoan, tỉnh táo, phải biết suy nghĩ chín chắn hành động, phải cẩn trọng trong việc tìm một hướng đi, phải biết đặt khả năng mình vào đúng vị trí mới ngõ hầu hoàn thành mục tiêu một cách hữu hiệu, bằng không các bạn sẽ trở thành những tấm thảm lót đường cho bọn mị dân, khoác lác và xôi thịt.

Tuy nhiên, điều tôi muốn nhắn cùng các bạn là dù những người trẻ có thừa khả năng, kiến thức, nhiệt tâm để chủ động và lãnh đạo công cuộc đấu tranh, nhưng nếu không được sự cố vấn, yểm trợ và tiếp tay của các bậc trưởng thượng, quý bậc cha anh “tài đức”, các bạn sẽ rất khó thành công nếu không muốn nói là thất bại.

Riêng cá nhân tôi, một người đang bước vào cái tuổi tứ tuần, một cái tuổi lở dở của cuộc đời, tôi không có được cái kinh nghiệm quý báu của người già, mà cũng không còn được cái tinh thần hăng say, nhiệt huyết của tuổi trẻ, bởi vậy, tôi kỳ vọng vào các bạn, những người trẻ mà ít ra tôi còn được cái may mắn sinh cùng một thế hệ. Tôi thông càm được những nỗi khó khăn và suy tư của các bạn, tôi xót xa được những niềm đau thương của các bạn, vì tất cả điều đó chính bản thân tôi đã trải qua trong những năm tháng qua.

Wilde có nói: “Thanh niên là tài sản duy nhất có giá trị”, bởi vậy dân tộc đang trông mong các bạn.

Nhà chí sĩ cách mạng Phan Chu Trinh đã nhắn nhủ: “Các anh bước tới một bước thì dân nhà nhờ một bước, các anh đi lạc một khoảng đường thì nước nhà bị nhận chìm mấy lần địa ngục”, bởi vậy những người trẻ không có quyền mỏi mệt khi chưa thực sự phấn đấu, và không có quyền chùng bước khi chưa khởi hành. Tôi cầu chúc các bạn thành công.
Hỏi: Anh muốn nói gì nữa không?
Ngô Kỷ: Có thể có người không đồng ý các câu trả lời của tôi, tuy nhiên trong tinh thần “hòa nhi bất đồng”, tôi rất mong được đón nhận những sự góp ý xây dựng của quý đồng hương. Xin cám ơn.

Mỹ bầu cử, cộng đồng Việt Nam vận động hàng lang chính trị (Lobby).
  -Ngô Kỷ
1a.gif
Tác giả:
Ngô Kỷ
Trong lịch sử, không nước nào căm thù Mỹ bằng Nhật Bản sau khi bị hai quả bom nguyên tử san bằng hai thành phố Hiroshima và Nagasaki . Cũng không có nước nào cay đắng Mỹ bằng Đài Loan sau khi bị “đá” ra Liên Hiệp Quốc để đưa kẻ thù Trung Cộng thế vào v.v.. Thế mà bây giờ “Toyota” chạy đầy đường, áo quần mang nhãn hiệu “Made in Taiwan” bán cùng shopping Mỹ.

Phải chăng người Nhật đã “ngộ” đến nỗi quên mất mối thù? Phải chăng nhân dân Đài Loan đã “vô vi” đến nỗi quên cả cái nhục? Chắc chắn là không, trái lại họ còn nhớ rất kỹ là đằng khác. Nhưng vì tương lai của quốc gia, vì có cái nhìn thực tiễn, vì không muốn đào thải ra khỏi trào lưu tiến hóa của nhân loại, do đó họ phải âm thầm nuốt hận ngậm cay, thế thôi! Họ áp dụng đúng lời khuyên của văn hào Victor Hugo “Nếu anh không phải là sử gia, thì không nên dành để quá nhiều thì giờ nghĩ lẩn quẩn những việc đã qua”.

1b.gif
Tổng thống George Bush giơ cao lá cờ vàng ba sọc đỏ do Ngô Kỷ trao.
Năm 1979, Đặng Tiểu Bình dạy đàn em ngỗ nghịch một bài học tại 4 tỉnh biên giới Hoa-Việt, còn Cộng Sản Việt Nam thì ra rả “Tiếng Trống Mê Linh”, “Thái Hậu Dương Vân Nga” chửi Tàu inh ỏị. Thế mà tháng 7 năm 1996, thủ tướng Lý Bằng lại đích thân qua dự đại hội đảng Cộng Sản Việt Nam kỳ 8, còn Việt Nam thì hô hào xây đường rầy xe lửa nối liền tình hữu nghị Việt-Trung. Con gấu Liên Sô với hỏa tiễn “SAM”, phản lực “MIG” từng một thời làm cho Mỹ thất điên bát đảo, thế mà năm 1987, tổng bí thư Mikhail Gorbachev lại ngoan như con cừu non khi qua hội kiến với tổng thống Ronald Reagan tại Nữu Ước.

Chỉ với một đám người trang bị mấy cây mã tấu và vài ba khẩu súng lẹt tẹt, thế mà làm cho hạm đội Mỹ quay đầu chạy có cờ khi Hoa Kỳ định can thiệp vào nội tình Haiti, để rồi sau đó Hoa Kỳ phải cử cựu tổng thống Jimmy Carter và tướng Colin Powell qua thương lượng tặng ông “tướng phản loạn” mấy trăm triệu để ông ta ra đi, và rước ông tổng thống Jean Bertrand Aristide lưu vong trở về nước. Xứ đói Bắc Hàn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nhưng lại “hù” chế bom nguyên tử. Dù biết là “dỏm” nhưng Mỹ vẫn cử cựu tổng thống Jimmy Carter qua “hối lộ” 2 tỷ đô la cho yên chuyện.

1c.gif
Ngô Kỷ nói trên đài VOA về Việt Nam .
Kể ra vài thí dụ điển hình trên để chúng ta thấy thế giới có khuynh hướng muốn tránh những sự đối đầu đụng chạm không cần thiết. Họ không muốn chiến tranh, họ không muốn đổ máu, họ chỉ muốn được yên thân mà thôi.

Nhân loại đang bước vào một thiên niên kỷ với tiến bộ vượt bực của khoa học, điện toán. Các vũ khí nguyên tử, hóa học, súng đạn đang được thế giới hủy diệt và tái chế thành những sản phẩm hữu dụng cung ứng cho đời sống con người. Đông Âu, Liên Bang Sô Viết sụp đổ tốn rất ít máu xương, hòa bình Trung Đông đang ký kết sau bao tháng năm dài kèn cựa cố chấp v.v…Thời đại này con người đến với nhau bằng lời nói, bằng ngoại giao, bằng giải pháp chính trị. Chính vì vậy mà vấn đề “vận động chính trị” 
(lobby) đóng một vai trò rất quan trọng và cần thiết vô cùng.
Người Mỹ từng nói: “Nước Mỹ không có bạn suốt đời, mà cũng không có kẻ thù muôn kiếp. Chỉ có quyền lợi nước Mỹ trên hết”. Thật là câu nói quá duy vật tầm thường, nhưng liệu chúng ta có thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận, chấp nhận một thực tế phũ phàng.
 

1d.gif
Bà Barbara Bush đến thăm văn phòng của Ngô Kỷ tại Little Saigon, California .

Năm 1975, mọi người đều thừa biết là miền Nam Việt Nam sụp đổ không phải vì dân chúng thiết tha cái chủ nghĩa Marx-Lenin gian ác bạo tàn, cũng không phải vì quân lực Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu không anh dũng hào hùng. Chúng ta không thất trận tại chiến trường Việt Nam , nhưng chúng ta thua giặc ngay tại chính trường Hoa Thịnh Đốn.

Không có vị tổng thống Mỹ nào dù thuộc đảng Cộng Hòa hay đảng Dân Chủ lại yêu thương đất nước Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có thượng nghị sĩ Mỹ nào dù diều hâu hay bồ câu lại quan tâm đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho 80 triệu đồng bào Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có dân biểu Mỹ nào dù bảo thủ hay cấp tiến lại lo lắng an sinh xã hội SSI cho các cụ cao niên Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có ngoại trưởng Mỹ nào dù đàn ông hay đàn bà lại xót xa thảm cảnh thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam bằng chính người Việt Nam v.v..
1e.gif
Bà Barbara Bush.

Hiểu được như vậy để cần phải dè dặt hơn trong việc đặt quá nhiều hy vọng nơi lòng từ tâm của các chính khách, dân cử Mỹ. Mặc dù không thể phủ nhận một số sự giúp đỡ của họ vì nhân đạo hay có cùng lập trường chống cộng, như cựu thượng nghị sĩ Bob Smith, cựu dân biểu Robert K. Dornan chẳng hạn. Tuy nhiên, điều tiên quyết mà hầu hết chính khách, dân cử Mỹ quan tâm vẫn là tiền và lá phiếu.

Trên chính trường như thương trường, không ai làm điều gì mà không nghĩ đến cái lợi. Bởi vậy, nếu muốn các chính khách, dân cử Mỹ quan tâm đến tiếng nói của cộng đồng một cách nghiêm chỉnh, và đáp ứng nguyện vọng cộng đồng một cách thỏa đáng, chúng ta phải xử sự với họ một cách sòng phẳng, phải dẫn giải cho họ thấy được cái thế “lưỡng lợi”, tức vừa có lợi cho họ mà vừa có lợi cho cộng đồng. Nước Mỹ có câu “nothing free!”
 
1f.gif
Tổng Thống  George W. Bush và Ngô Kỷ
Tại Mỹ, một quốc gia dân chủ pháp trị, tất cả chính sách, đạo luật được quyết định bởi Quốc Hội và lá phiếu của người dân. Mọi tranh chấp, bất đồng được giải quyết bằng giải pháp chính trị chứ không bị áp đặt như chế độ độc tài đảng trị của cộng sản. Vũ khí đấu tranh tại đây không phải là súng đạn, xe tăng, mã tấu, mà chính là những chữ ký và thỉnh nguyện thư của dân chúng.

Có nhiều cách gởi thỉnh nguyện thư (petition letter) như: email, thư bưu điện, bưu thiếp, điện thư fax v.v...Tuy nhiên, nếu xử dụng nó một cách bừa bãi, xô bồ, thiếu phương pháp, không đúng lúc đúng chỗ, thì chẳng những không mang lại kết quả như ý, mà trái lại sẽ trở thành vô duyên lạc lỏng, có khi còn bị tốn kém mất công, hoặc còn bị phản tác dụng nữa là đằng khác.

Bằng chứng là trong thời gian bị khủng bố 9/11, Quốc Hội tại Hoa Thịnh Đốn nhận một số thư có chứa bột độc Anthrax do những phần tử xấu gởi đến. Để chận đứng sự lan tràn những loại thư từ bưu phẩm nguy hiểm này, Quốc Hội đặt kế hoạch không nhận trực tiếp, mà lại chuyển tất cả thư từ bưu phẩm về tiểu bang Iowa để kiểm soát trước. Trong cùng lúc đó, có một số tổ chức người Việt tỵ nạn phát động chiến dịch gởi bưu thiếp (postcard) cho các vị dân cử Quốc Hội để nhờ can thiệp cho tình trạng tù tội của Linh Mục Tađêô Nguyễn Văn Lý. Rủi thay, tất cả bưu thiếp đó đã bị chuyển đến trung tâm kiểm soát thư tại Iowa , và bị hủy bỏ mà không chuyển đến Quốc Hội. Trong chuyến đi vận động tại Quốc Hội sau đó, tình cờ chúng tôi hỏi ra mới biết tin buồn này. Kể vậy không hề nhằm chỉ trích, nhưng để rút tỉa kinh nghiệm. Ước gì ban tổ chức chiến dịch này liên lạc cập nhật, thường xuyên với Quốc Hội để theo dõi kết quả thì chắc chắn đã phát giác sự trục trặc này sớm hơn, tránh khỏi phí phạm tiền bạc, công sức cộng đồng gởi mấy chục ngàn bưu thiếp một cách vô ích như vậy.
1g.gif
Tổng Thống George Bush
Sự vận động, đấu tranh của cộng đồng có lúc bị thất bại, có lúc được thành công. Tuy nhiên, có khi cộng đồng hưởng lây cái thành công đó do sự trùng hợp ngẫu nhiên, “phước chủ may thầy”, hay “nằm giữa khỏi đắp chăn”. Người có đạo đức và liêm sỉ không nên lợi dụng tính dễ tin, lòng chất phác đơn sơ của một số đồng hương để rồi cho họ uống nước đường, đưa họ đi trên mây, và trao cho họ ăn cái bánh vẽ. Có thể những kỹ thuật, thủ đoạn đó tạo cho một thiểu số người nhẹ dạ hãnh diện, hớn hở, vui mừng, hay thỏa mãn ít nhiều tự ái nhất thời, nhưng hỏi có lợi ích gì cho cộng đồng về lâu về dài?

Cần bày tỏ lòng biết ơn, cảm phục sâu xa đến những cá nhân, tổ chức có thiện chí vận động, đấu tranh cho quyền lợi đất nước, cộng đồng một cách “thực chất” và hữu hiệu, tuy nhiên cũng nên dè dặt và cẩn thận trước mánh lới "treo đầu heo bán thịt chó" của những kẻ hoạt đầu chính trị, lợi dụng sự xúc động, lo âu, tự ái, bất mãn của đồng hương trước một vài đụng chạm, hay bị thiệt thòi chút quyền lợi nhỏ nhoi, để rồi đi khích động, giật dây, xúi giục đồng hương phản ứng dưới những chiêu bài mị dân là vì “cộng đồng đất nước, tôn giáo, hay nhân đạo", nhưng thực chất họ chỉ là mượn cái lớp áo bề ngoài hoa mỹ, lý tưởng như “chính nghĩa”, “đạo đức”, "thiện nguyện", "vô vị lợi" để vinh thân phì gia, ăn trên ngồi trước, hoặc bảo vệ chính cái “job”, nồi cơm, hay cái “fund” mà họ đang được hưởng.
 
1k.gif
Tổng Thống
George Bush
Có định nghĩa cho rằng chính trị là một nghệ thuật “trao đổi”, tức phải có qua, có lại. Bởi vậy nên xét xem cộng đồng có thể ủng hộ được gì và muốn đền đáp điều chi? Hiện cộng đồng có bao nhiêu lá phiếu? Khả năng ủng hộ tài chánh cho quỹ tranh cử ra sao? Hiểu chính xác các dữ kiện như vậy thì cộng đồng mới có thể dùng nó mà ra trao đổi, mặc cả với các chính khách, dân cử một cách “hợp tình, hợp lý”.

Các chính khách, dân cử rất rành rẽ trong lãnh vực xã giao. Họ sẵn sàng tươi cười bắt tay chụp những tấm hình lưu niệm. Họ luôn có sẵn cái mẫu thư hồi âm nghe rất lịch sự êm tai. Tuy nhiên họ cũng lại có cái máy điện toán, mà chỉ cần nhấn cái nút là họ có thể biết tất cả sự thật về những điều khoát lác khoe khoang.

Tại xứ sở này, muốn chụp hình với tổng thống, muốn uống cà phê với tổng thống, muốn chạy bộ với tổng thống, muốn ngủ trong phòng cố Tổng Thống Abraham Lincoln tại Tòa Bạch Ốc rất dễ, chỉ cần bỏ tiền ra là được. Chính vì vậy mà cộng đồng người Việt Quốc Gia nên phân biệt ai là người tiếp xúc với chính giới Mỹ để vận động cho quyền lợi đất nước cộng đồng, và kẻ nào tiếp xúc với chính giới Mỹ để nối giáo cho bạo quyền cộng sản, cũng như cho tư lợi phe nhóm cá nhân.


3b.gif picture by lekietlam
Tổng Thống
George Bush
Theo báo chí, trong thập niên 90, tiến sĩ nằm vùng Nguyễn Văn Hảo nhận chỉ thị của Bắc Bộ Phủ hối lộ cho ông chủ tịch đảng Dân Chủ Toàn Quốc Ron Brown 700,000 Mỹ kim để vận động giải tỏa cấm vận, và tên vô liêm sỉ Nguyễn Văn Hảo này đã trốn chui trốn nhủi mấy năm nay để tránh né sự truy tầm của cơ quan an ninh Hoa Kỳ. Với tiền rừng bạc bể vơ vét của nhân dân, Bắc Bộ Phủ đang thuê mướn rất nhiều chuyên viên “vận động hành lang” (lobbyists) với sự tiếp tay của bọn Việt gian, đón gió trở cờ len lỏi vào sinh hoạt chính trị Mỹ để đánh phá cộng đồng. Sự kiện Trung Cộng đút lót tiền bạc ủng hộ quỹ vận động tranh cử cho đảng Dân Chủ và Tổng Thống Bill Clinton từng bị “nổ lớn” tại Quốc Hội, hay việc hối lộ cho các vị dân cử để “chạy chọt” cho các sòng bài của “nhà vận động hành lang” tên là Abramoff đã khiến cho Dân Biểu Bob Ney (đảng Cộng Hòa) bị ở tù v.v…

1l.gif
Tổng Thống George Bush
Các vị dân cử như dân biểu, thượng nghị sĩ cấp liên bang, tiểu bang có ít nhất hai văn phòng làm việc, một văn phòng nằm tại Quốc Hội vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn, hay tại thủ phủ mỗi tiểu bang, chẳng hạn như tại Sacramento của California, hay Austin của Texas v.v…, còn văn phòng địa phương thì đặt ngay trong địa hạt mà họ đại diện.

Hầu hết thời gian các vị dân cử sống và làm việc tại Quốc Hội, họ rất ít khi về địa
1n.gif
Tổng Thống George Bush và phu nhân Barbara Bush.
phương trừ những dịp lễ lộc hay tranh cử. Do đó khi cộng đồng đi vận động, không nhất thiết cần phải gặp cho được mặt các vị dân cử nếu không thuận tiện. Chỉ cần tiếp xúc thảo luận với các người phụ tá là được rồi. Các vị dân cử biết tổng quát các vấn đề nên thông thường dựa theo lời cố vấn, sắp xếp của các người phụ tá chuyên môn. Địa chỉ, số phone các vị dân cử có trong sổ niên giám điện thoại hay trên internet như www.senate.gov hayhttp://vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=BinhLuan/http://www.house.gov/

Cộng đồng Việt Nam khi tiếp xúc với các viên chức Chính Phủ, Quốc Hội để vận động cho công cuộc đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam thường gồm những người "tình nguyện", do đó cách thức trình bày vấn đề và sự thuyết phục, gây ảnh hưởng chắc chắn không khả quan và hữu hiệu bằng những người “chuyên nghiệp”. Tuy nhiên, nếu áp dụng những điều sau đây, sẽ giúp ít nhiều cho công tác:
1)  Luôn lịch sự, không bao giờ cãi cọ, dọa dẫm.
2) Luôn lấy hẹn trước. Nếu cái hẹn chỉ cho gặp được người phụ tá thì cũng đừng thất vọng buồn bã.
3) Đến đúng giờ. Giới thiệu tổ chức cộng đồng. Nếu đã ghi danh cử tri bầu cử trong địa hạt đó thì nên nói ra
4) Trình bày các bằng chứng xác thực, ngắn gọn, có tính cách thuyết phục. Nên để lại các tài liệu dẫn chứng.
5) Chuẩn bị sẵn những câu trả lời. Nếu không thể trả lời thỏa đáng những câu hỏi thì không nên ngại ngùng thừa nhận. Hẹn sẽ trả lời sau khi về nghiên cứu tìm hiểu.
6) Biết lắng nghe. Hãy để các vị dân cử hay phụ tá trình bày lập trường quan điểm của họ.
7) Nên cám ơn sự giúp đỡ. Nhờ giới thiệu liên lạc với các vị dân cử khác, nếu bị từ chối sự yêu cầu thì không nên trách móc, mà hãy tỏ ra thân thiện để có cơ hội trở lại nhờ dịp khác.
8) Không nên “nói hành nói tỏi” hay đề cập, bàn tán về các vị dân cử, phụ tá, đảng phái, cá nhân trong các hành lang building, hay trong thang máy trước khi gặp hẹn vì có nhiều người để ý.
9) Gởi thơ cám ơn sau khi gặp hẹn. Nên nhắc sơ qua vấn đề đã nhờ cậy để tạo thiện cảm sau này cần tới.
1q.gif
Tổng Thống George Bush
Các chính khách, dân cử Mỹ có thể quý trọng, tin cậy một người “phó  thường dân” dù người này chỉ có thể đem lại vài chục lá phiếu, vài trăm đô la hơn là họ quan tâm đến một vị nhân danh “lãnh tụ” cả triệu người nhưng chẳng có quyền bảo ai bỏ cho họ lá phiếu. Các chính khách, dân cử Mỹ không để ý đến lời hứa hươu hứa vượn vì chính bản thân họ có thừa kinh nghiệm và đầy “thành tích” này trong lúc họ vận động tranh cử.
 
Bản chất người Việt Nam nhiều tình cảm và thích “quà cáp”. Tuy nhiên, đối với luật lệ "khắc khe" của  chính phủ Hoa Kỳ, các chính trị gia Mỹ chỉ được phép nhận quà giá trị tổng cộng tối đa 200 Mỹ kim trong một năm(trên lý thuyết). Chính vì vậy, cộng đồng không nên “hào sản” quá mức, mà chỉ nên tặng cho các chính trị gia món quà kỷ niệm tượng trưng nhưng có ý nghĩa là được rồi.
1p.gif
Tổng Thống George Bush viết cho Ngô Kỷ trên máy bay Air Force One và hứa đưa Kiến Nghị Cộng Đồng Việt Nam ra thảo luận tại Hội Đồng An Ninh Quốc Gia tại Toà Bạch Ốc.
1o.gif
Tổng Thống
 Ronald Reagan.
Để tránh tình trạng hối lộ và mua chuộc các chính trị gia, luật bầu cử chính phủ chỉ cho phép mỗi người dân được ủng hộ quỹ tranh cử theo giới hạn luật định. Chẳng hạn, theo luật California 2004, chỉ cho phép ủng hộ quỹ tranh cử của ứng cử viên chức vụ tiểu bang tối đa là 3,200 Mỹ kim vào mỗi kỳ bầu cử. Kế toán chi tiêu và danh sách tên tuổi của các ủng hộ viên phải được báo cáo với chính phủ. Đó là nói theo “sách vở”, chứ các lobbyists thì họ có những bí quyết, nghệ thuật "ủng hộ rộng rãi" các chính trị gia một cách "kín đáo và hợp pháp".
1r.gif
Tổng Thống
George Bush,
Dân Biểu Robert K. Dornan và Ngô Kỷ
Sinh hoạt chính trị Mỹ tốn kém rất nhiều thì giờ. Không phải chỉ bận bịu ồn ào trong mùa bầu cử thôi, cũng không phải chỉ hội họp Xuân Thu nhị kỳ, mà cần phải hoạt động một cách liên tục và đều đặn. Tham dự vào sinh hoạt chính trị Hoa Kỳ không cần phải gia nhập chính thức vào một đảng phái nào, tuy nhiên cũng không có nghĩa là ngồi trong phòng khách rồi có quyền lên tiếng dọa dẫm.

Có gần gũi, ủng hộ các đảng phái, ứng cử viên khi họ ra tranh cử, thì khi cộng đồng cần đến sự hỗ trợ, thì họ mới "nhiệt thành" đáp ứng, dù rằng trên lý thuyết họ là "công bộc" của dân. Vì là một quốc gia có dân trí cao và nền dân chủ lâu đời nên vấn đề kỳ thị trả thù, bôi nhọ những người khác đảng phái hay bất đồng chính kiến rất ít xảy ra.

Đối với những người Việt Nam có lòng, có lý tưởng đang tham gia hoạt động trong các đảng phái như: đảng Cộng Hòa, đảng Dân Chủ, đảng Xanh, đảng Tự Do, đảng Luật Tự Nhiên, đảng Hòa Bình và Tự Do, đảng Người Mỹ Độc Lập, đảng Cải Cách v.v.., không nên cấu xé, gấu ó, khích bác nhau làm gì. Nên quan niệm việc gia nhập đảng này, ủng hộ ứng cử viên nọ, hỗ trợ cho dự luật kia v.v.., tất cả chỉ là phương tiện, mà cứu cánh chính là dùng cái môi trường, sự quen biết, chỗ đứng chính trị đó để vận động, tranh đấu cho quyền lợi đất nước và phúc lợi cộng đồng. Còn những người có mưu đồ lợi lộc riêng tư thì khỏi cần bàn tới.

Tinh thần làm việc tình nguyện 
(volunteer) ở Mỹ rất cao. Hàng triệu người dân tình nguyện giúp “free” cho các ứng cử viên mà không đòi điều kiện nào cả, với lý do họ có cùng lý tưởng, quan điểm, chính sách. Có những ủng hộ viên không chủ trương kiếm job cho bản thân, nhưng lại mong muốn các ứng cử viên sau khi đắc cử thì trả ơn họ lại bằng cách đáp ứng các nguyện vọng chính đáng của cộng đồng, đất nước họ, chứ không nhắm vào lợi lộc cho cá nhân.

1s.gif
Phó Tổng Thống Dan Quayle và Ngô Kỷ
Tuy nhiên, cũng có một số ủng hộ viên khác thì tính đến chuyện kiếm “job” sau này. Do đó, mỗi lần có chính phủ mới tại Tòa Bạch Ốc hoặc tại thủ phủ các tiểu bang, thì lại có chuyện thay đổi nhân sự, người vào hớn hở, kẻ ra buồn thiu. Chính vì vậy mà khi các người ủng hộ viên được tuyển chọn vào làm nhân viên ăn lương sòng phẳng rồi, thì họ “ăn cơm chúa, phải múa tối ngày”, chứ không còn tư cách gì để kể lể ơn nghĩa nữa hay đòi hỏi gì được cả.

Luật lệ Hoa Kỳ còn ràng buộc các nhân viên chính phủ không được tiết lộ các tin tức mật, không được dính líu đến những việc "thiên hạ", không được đi ngược lại chính sách đã được quy định. Lấy thí dụ điển hình: làm xướng ngôn viên cho Đài Niếng Nói Hoa Kỳ VOA thì không có quyền đọc bản tin đi ngược lại chính sách Bộ Ngoại Giao v.v...

Đối với những người Việt Nam có lòng, có lý tưởng đang tham gia hoạt động trong các đảng phái như: đảng Cộng Hòa, đảng Dân Chủ, đảng Xanh, đảng Tự Do, đảng Luật Tự Nhiên, đảng Hòa Bình và Tự Do, đảng Người Mỹ Độc Lập, đảng Cải Cách v.v.., không nên cấu xé, gấu ó, khích bác nhau làm gì. Nên quan niệm việc gia nhập đảng này, ủng hộ ứng cử viên nọ, hỗ trợ cho dự luật kia v.v.., tất cả chỉ là phương tiện, mà cứu cánh chính là dùng cái môi trường, sự quen biết, chỗ đứng chính trị đó để vận động, tranh đấu cho quyền lợi đất nước và phúc lợi cộng đồng. Còn những người có mưu đồ lợi lộc riêng tư thì khỏi cần bàn tới.

Tinh thần làm việc tình nguyện 
(volunteer) ở Mỹ rất cao. Hàng triệu người dân tình nguyện giúp “free” cho các ứng cử viên mà không đòi điều kiện nào cả, với lý do họ có cùng lý tưởng, quan điểm, chính sách. Có những ủng hộ viên không chủ trương kiếm job cho bản thân, nhưng lại mong muốn các ứng cử viên sau khi đắc cử thì trả ơn họ lại bằng cách đáp ứng các nguyện vọng chính đáng của cộng đồng, đất nước họ, chứ không nhắm vào lợi lộc cho cá nhân.



1s.gif
Phó Tổng Thống Dan Quayle và Ngô Kỷ
Tuy nhiên, cũng có một số ủng hộ viên khác thì tính đến chuyện kiếm “job” sau này. Do đó, mỗi lần có chính phủ mới tại Tòa Bạch Ốc hoặc tại thủ phủ các tiểu bang, thì lại có chuyện thay đổi nhân sự, người vào hớn hở, kẻ ra buồn thiu. Chính vì vậy mà khi các người ủng hộ viên được tuyển chọn vào làm nhân viên ăn lương sòng phẳng rồi, thì họ “ăn cơm chúa, phải múa tối ngày”, chứ không còn tư cách gì để kể lể ơn nghĩa nữa hay đòi hỏi gì được cả.

Luật lệ Hoa Kỳ còn ràng buộc các nhân viên chính phủ không được tiết lộ các tin tức mật, không được dính líu đến những việc "thiên hạ", không được đi ngược lại chính sách đã được quy định. Lấy thí dụ điển hình: làm xướng ngôn viên cho Đài Niếng Nói Hoa Kỳ VOA thì không có quyền đọc bản tin đi ngược lại chính sách Bộ Ngoại Giao v.v...

3d.gif picture by lekietlam 3e.gif picture by
lekietlam
  
Ngô Kỷ vận động chính trị tại Bộ Ngoại Giao và Quốc Hội Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh Đốn
Các nhân vật Việt Nam thường tự hào và nhân danh là viên chức “cao cấp, thẩm quyền” tại Tòa Bạch Ốc hay tại Trung Ương Đảng Cộng Hòa, Dân Chủ cần chứng minh một cách rõ ràng, thực tế trên giấy trắng mực đen cho cộng đồng thấy các thái độ, lời nói mà quý vị đã từng đứng cùng phía người Việt Quốc Gia chống Cộng Sản. Các tin tức, thông tin có tính cách “chung chung”, “vô thưởng vô phạt” được các nhân vật Việt Nam gởi ra từ Tòa Bạch Ốc hay Trung Ương Đảng không thể che mắt được cộng đồng vì đó chỉ có tính cách màu mè, hình thức và thủ tục hành chánh mà thôi.

   
1v.gif
 Ngoại Trưởng Condoleezza Rice (thời Tổng Thống George W. Bush)
Trong chính quyền, muốn tiếng nói chính trị có chất lượng và có ảnh hưởng vào chính sách nước Mỹ, ít ra cũng phải được nắm giữ các chức vụ từ cấp Thứ Trưởng trở lên, chứ không thì tất cả chỉ là chuyên viên kỹ thuật, công chức hay "Thiên Lôi" sai đâu đánh đó mà thôi.

Cộng đồng nên khuyến khích những vị giàu có đóng góp tài chánh để làm membership các hội Round Table, Eagle Club, Inner Circle, Task Force, Presidential Dinner, VIP Club v.v..., vì môi trường đó là cơ hội rất tốt để tiếp xúc trực tiếp với các chính trị gia cao cấp nhằm trình bày và vận động sự hỗ trợ cho đại cuộc, tuy nhiên nếu chi ra năm, mười ngàn Mỹ kim dự tiệc chỉ nhằm mục đích để có dịp bắt tay chụp tấm hình, mà không nói lên dùm một lời tranh đấu cho công cuộc đấu tranh của cộng đồng dân tộc thì thật đáng tiếc vô cùng.

Chuyện ông Bill Clinton mê gái, hút cần sa, chuyện ông Bob Dole tàn tật, tuổi già chẳng có ảnh hưởng, quan trọng gì đến đất nước cộng đồng cả, mà cái cần quan tâm, để ý là xét xem cái chính sách, quan điểm của họ có lợi hay hại cho đất nước cộng đồng người Việt ra sao?
1x.gif
Ngoại Trưởng
James Baker III
(thời Tổng Thống George Bush)
Thật lầm lẫn nếu nghĩ rằng đảng Cộng Hòa hay cố Tổng Thống Richard Nixon chống cộng triệt để vì ủng hộ người Việt Quốc Gia, mà cũng rất sai trái nếu tin rằng đảng Dân Chủ hay cựu Tổng Thống Bill Clinton tăng tiền SSI vì yêu thương người nghèo tỵ nạn. Tất cả chính sách họ thực hiện đều vì quyền lợi tối thượng nước Mỹ cả. Mỗi vị tổng thống, mỗi đảng phái có đường lối kinh bang tế thế khác nhau, nhưng tựu chung cũng không ngoài mục đích muốn phục vụ nhân dân và làm cho dân Mỹ giàu, nước Mỹ mạnh.

Đảng Dân Chủ giúp đỡ dân nghèo bằng cách cứ ngày nào cũng chở cá đến nhà cho dân ăn, còn đảng Cộng Hòa thay vì cho cá thì lại cho cái cần câu và dạy cách câu để tự câu cá mà ăn. Đảng Cộng Hòa chủ trương muốn phát triển kinh tế và bảo đảm nền anh ninh nội địa thì cần giao dịch rộng rãi và can thiệp quân sự mạnh mẽ tại nước ngoài. Trái lại đảng Dân Chủ thì chủ trương chú trọng vấn đề an sinh xã hội và có khuynh hướng an phận thủ thường. Qua vài thí dụ đơn giản trên thì thử hỏi đảng nào thương dân hơn và đúng đắn hơn? Câu trả lời tùy thuộc sự thích hợp vào quan niệm, hoàn cảnh, lập trường chính trị, cũng như sự chọn lựa của mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng.

Không có đảng phái nào, không có vị tổng thống nào, không có chính khách nào, không có vị dân cử nào có thể giải quyết tất cả đòi hỏi, hay làm thỏa mãn 100% các nhu cầu của người dân. Theo luật bù trừ “được cái này thì mất cái kia”, cho nên nếu chẳng may kết quả xảy ra không như ý thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Các vị dân cử được bầu lên nhằm phục vụ quảng đại quần chúng, chứ không phải chỉ để lo o bế gà nhà, hay vuốt đuôi phe đảng. Họ hành động, quyết định dựa trên nhiều yếu tố: quyền lợi chung, đúng nguyên tắc, hợp luật pháp v.v.., Dù các vị dân cử lúc nào cũng muốn hài hòa, vui vẻ, và đáp ứng hết nguyện vọng của cử tri, hội đoàn, tổ chức, cộng đồng, tuy nhiên trong một số trường hợp đặc biệt, hay có sự tranh chấp, thì họ càng phải cẩn trọng và quyết định bằng lý trí hơn là bằng cảm tính.

Vào cuối năm 2003, vì quyền lợi chung của quốc gia, Tổng Thống George W. Bush ban bố đạo luật giảm thuế nhập cảng thép 
(steel) đến từ ngoại quốc bất chấp sự phản đối dữ dội ngay bởi những đảng viên Cộng Hòa, và các công nhân, công ty đúc thép Hoa Kỳ.

Có thể đối với gia đình, đảng phái, tôn giáo, cộng đồng, những vị dân cử có thể là con cháu, em út, đảng viên, đạo hữu, thành viên v.v…, tuy nhiên đối với chính quyền, xã hội, khi được bầu vào chức vụ dân cử 
(elected official) thì những vị dân cử được đối xử, tôn trọng chức vụ như là “Leader” hoặc “Honorable”. Có vậy họ mới cảm thấy phấn khởi, hãnh diện mà hành xử nhiệm vụ một cách đứng đắn và xứng đáng.

Vào buổi sáng nhậm chức của Tổng Thống George W. Bush năm 2001, cựu Tổng Thống George Bush 
(cha) đã đến Tòa Bạch Ốc chúc mừng người con trai với câu chào: Mr. President ! 

Ngay buổi sáng vừa có kết quả thắng phiếu thống đốc California , cô con gái cưng của tài tử Arnold Schwarzenegger bưng ly cà phê vào phòng cha, và thưa: 
Mr.Elected Governor!


1y.gif
Ngoại trưởng
George Schultz
(thời Tổng thống Ronald Reagan)
Trong trò chơi dân chủ cũng có những cái giá phải trả. Quá khứ từng xảy ra những vụ tống giam, bỏ tù một số thống đốc, chính khách, dân cử vì họ đã lợi dụng chức quyền để làm những điều sai quấy và gian trá. Nhân dân có quyền phản đối, biểu tình, truất phế bất cứ chính khách nào, dân cử nào phạm vào những lỗi lầm trầm trọng. Điển hình là ngày 7 tháng 10 năm 2003, cử tri California đã truất phế (recall) Thống Đốc Gray Davis vì cho rằng ông ta thiếu khả năng lãnh đạo.

Có hai đảng chính yếu Cộng Hòa, Dân Chủ thay phiên kiểm soát Quốc Hội Mỹ, do đó vị tổng thống Hoa Kỳ và Quốc Hội phải vì quyền lợi quốc gia mà hợp tác với nhau một cách linh động, cởi mở, dung hòa nhằm đạt cho được các giải pháp tốt đẹp, nếu không thì những đạo luật, lệnh bổ nhiệm, hay ngân sách bị dậm chân tại chỗ, gây trở ngại khủng hoảng cho cả
nước Mỹ. Chuyện đụng chạm, mâu thuẫn xảy ra hằng ngày tại Hoa Thịnh Đốn.


1z.gif
Dân Biểu Chris Cox và Ngô Kỷ tại Đại Hội Đảng Cộng Hoà toàn quốc năm 1996
Thượng Nghị Sĩ John Kerry đảng Dân Chủ cấu kết với Thượng Nghị Sĩ John McCain đảng Cộng Hòa chống đối mạnh mẽ Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam H.R 2833. Trong khi đó hai nữ Dân Biểu Loretta Sanchez Nam Cali và nữ Dân Biểu Zoe Lofren Bắc Cali đảng Dân Chủ thì lại cộng tác với hai Dân Biểu Dana Rohrabacher và Dân Biểu Ed Royce tại Little Saigon đảng Cộng Hòa ủng hộ triệt để nhân quyền, tự do tôn giáo cho Việt Nam.

Cựu Tổng Thống Bush 
(cha) thì không chịu bang giao với Cộng Sản Việt Nam , trái lại Tổng Thống Bush (con) thì đưa chiến hạm USS Vandergrieft ghé bến Sài Gòn. Còn phúc trình của Ủy Ban Nhân Quyền Bộ Ngoại Giao thì lên án Cộng Sản Việt Nam vi phạm trầm trọng nhân quyền, thế mà Bộ Trưởng Quốc Phòng Donald H. Rumsfeld trải thảm đón tên đại tướng ác ôn Phạm Văn Trà đến Mỹ. Tổng Thống George W. Bush bổ nhiệm các vị Chánh Án, Bộ Trưởng, cũng như chủ trương cải tổ Quỹ Hưu Bổng An Sinh Xã Hội vì cho rằng lợi ích và cần thiết cho nhân dân, nhưng vẫn bị Quốc Hội phản đối và làm khó dễ v.v...Qua vài sự kiện nêu trên, chứng tỏ rằng trong sinh hoạt chính trị Mỹ dẫy đầy mâu thuẩn trớ trêu và không có gì tuyệt đối.

2a.gif
Cố Vấn Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Robert McFarland (thời Tổng Thống Ronald Reagan)
Trên thực tế, Mỹ chỉ có hai đảng chính yếu là Cộng Hòa và Dân Chủ, cho nên không có nhiều chọn lựa. Bất mãn, tự ái, giận hờn, trách móc không giải quyết được vấn đề, mà nên cần có những thái độ tích cực hơn. Chính trị là một vấn đề tế nhị và phức tạp vô cùng. Sân khấu chính trị biến thái không ngừng, thiên hình vạn trạng, đôi khi thấy vậy mà không phải vậy. Nếu không phải là chính trị gia "chuyên nghiệp", hoặc không phải là chuyên gia của các vựa tư tưởng (think tank), thì tốt hơn hết là nên tránh đưa những lời phân tích, bình luận có tính cách quyết đoán, hàm hồ, thiển cận và thiên kiến.
 
Không có một chọn lựa nào hoàn hảo và như ý trọn vẹn cả. Khi đồng ý ủng hộ một ứng cử viên nào, một đảng phái nào, một dự luật nào tức là đã chấp nhận một sự tương đối, tức là đi chọn cái thích hợp, có lợi cho ta nhiều nhất, hay nói một cách bi quan là chọn cái nào ít hại nhất. Chọn người chột cũng khá hơn chọn kẻ mù. Cộng đồng Việt Nam trong hai kỳ bầu cử tổng thống 2000 và 2004 đã ủng hộ ông Bush không phải vì ông Bush là người toàn hảo hay đạo đức nhiều, cũng không phải vì ông Bush mạnh mẽ chống Cộng Sản Việt Nam, tuy nhiên vì phải chọn lựa giữa ông Bush và ông Kerry thì ai ai cũng phải công nhận là ông Bush “ít ác” hơn ông Kerry và “ít thân” Cộng Sản Việt Nam hơn ông Kerry, thế thôi. Nếu có nhân vật thứ ba nào khác khá hơn hai ông này, chắc chắn cộng đồng Việt Nam đã có một quyết định khác.
2b.gif 2d.gif
-Ngô Kỷ , Trưởng Ban Tổ Chức đón tiếp Tổng Thống, đứng trên khán đài với Tổng Thống George Bush năm  1991 tại California, có 65 ngàn người Á Châu tham dự.
-Ngô Kỷ đứng trên khán đài với Tổng Thống George Bush năm 1991 cùng Dân Biểu Norman Mineta(Dân Chủ - hiện là Bộ Trưởng Giao Thông của Tổng Thống George W.. Bush) và Dân Biểu Liên Bang Dana Rohrabacher (Cộng Hòa)


Trong chính trường Mỹ, tranh cử thắng thua là chuyện thường tình. Không nên lấy thành bại mà luận anh hùng. Tâm lý phù thịnh phế suy không thịnh hành mấy tại xứ sở văn minh này. Điển hình là cố Tổng Thống Richard Nixon đang làm Phó Tổng Thống, rồi ứng cử Tổng Thống thua. Về California ứng cử Thống Đốc cũng thua nốt. Sau đó về tranh cử lại Tổng Thống thì thắng. Năm 1974 vì scandal nghe lén "Watergate ” nên phải từ chức. Đề cập thí dụ vậy để thấy con đường chính trị lên voi xuống chó, vinh nhục bất thường.
2e.gif
Lãnh tụ đa số Thượng Viện Hoa Kỳ, Thượng Nghị Sĩ Bob Dole.

Vận động chính trị cho cộng đồng không phải là việc làm tùy hứng bốc đồng, trái lại cần điều nghiên cẩn thận và chuẩn bị lâu dài. Muốn đạt kết quả, cộng đồng nên vận động vấn đề khi mới còn sơ khai trứng nước, chớ một khi vấn đề đã được đưa ra bàn mổ, hay đã được các vị dân cử đồng ý bảo trợ hay chống đối Dự Luật rồi, thì việc vận động để các vị dân cử này thay đổi quan điểm hoặc rút lại chữ ký có hy vọng rất là mong manh nếu không muốn nói là hoài công vô ích.

Những buổi xuống đường đòi nhân quyền tại Bolsa Little Saigon, những đêm thắp nến cầu nguyện tự do tôn giáo tại tiền đình quận hạt Santa Clara, San Jose, những trận “xáp lá cà” đánh đuổi phái đoàn Vũ Khoan tại shopping center The Galleria Houston, những lúc tấn công hang ổ lãnh sự, sứ quán Việt Cộng tại San Francisco, Hoa Thịnh Đốn v.v…rất cần thiết và quan trọng vô cùng. Tuy nhiên, vạch trần tội ác dã man của cộng sản không chỉ đóng khung quanh quẩn trong cục bộ người Việt tỵ nạn thôi, mà còn nên liên lạc với các giới báo chí, truyền thông Hoa Kỳ để họ phổ biến một cách rộng rãi các tin tức đấu tranh này đến quần chúng Hoa Kỳ và thế giới thì chắc chắn kết quả thành công tăng gấp bội phần. Những lời phát biểu, tuyên cáo cần phải ngắn gọn, rõ ràng và có nội dung súc tích thì mới lôi cuốn các phóng viên, ký giả chiếu trên đài hay đăng trên báo chí. Họ không có nhiều thì giờ để nghe triết lý dài dòng, ý tứ cũ mèm, hay diễn văn rỗng tuếch.
2f.gif
Thống Đốc California Pete Wilson.
Cứ mỗi bốn năm, đảng Cộng Hòa, đảng Dân Chủ v.v…có tổ chức Đại Hội Đảng Toàn Quốc để các người Đại Biểu (Delegate) bỏ phiếu chọn lựa ứng cử viên Tổng Thống và Phó Tổng Thống duy nhất của đảng ra đối đầu với đảng đối lập. Người Đại Biểu còn có quyền đề nghị và biểu quyết bản Sách Lược Đảng (Platform) mà vị Tổng Thống được đắc cử sẽ phải thi hành như là chính sách của quốc gia.
Vì mỗi đảng chỉ chọn có vài ngàn Đại Biểu cho cả nước, do đó tiếng nói và chỗ đứng chính trị của người Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Toàn Quốc rất quan trọng và cần thiết. Có khoảng hai mươi ngàn phóng viên, ký giả báo chí truyền thông Hoa Kỳ và thế giới có mặt tại Đại Hội Đảng để phỏng vấn và quay hình các lời phát biểu, nguyện vọng đấu tranh của người Đại Biểu. Chính vì vậy cộng đồng cần khuyến khích và tạo điều kiện để có cho được nhiều người Đại Biểu gốc Việt Nam tham dự vào đại hội bất kể thuộc đảng phái nào. Mỗi lần tổ chức Đại Hội Đảng Toàn Quốc 
(National Convention) chi phí khoảng năm mươi triệu Mỹ kim, và có khoảng 30,000 đến 50,000 quan khách tham dự.
2g.gif
Tổng Thống George Bush, phái đoàn Lãnh tụ Á Châu, và Ngô Kỷ với poster tranh đấu cho các Thuyền Nhân (Boat People), các cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam H.O, và Tù Binh Mỹ Mất Tích (POW-MIA)
Vận động chính trị không chỉ là việc làm “week-end” hay gặp đâu làm đó. Muốn công việc vận động chính trị cho cộng đồng đạt được kết quả mỹ mãn, thì cộng đồng phải cần đến những “chuyên viên vận động chính trị”, tức những người có kiến thức, kinh nghiệm và có nhiều ảnh hưởng quen biết. Có hai loại: tình nguyện và chuyên nghiệp tức phải trả tiền thuê mướn. Đối với những người vận động chính trị “tình nguyện” như các người trẻ, sinh viên hay quý vị nhân sĩ cộng đồng cũng có thể đóng vai trò tích cực trong công tác vận động chính trị. Có người học môn Khoa Học Chính Trị (Political Science) tại trường, có người dấn thân, thiện chí, hy sinh vì thấy chuyện “bất bình giữa đường”. Người làm công việc vận động chính trị không khác gì một diễn viên trên sân khấu. Họ phải thủ diễn nhiều vai trò tùy theo nhu cầu và hoàn cảnh. Họ phải biết áp dụng kỷ thuật “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” để công việc đạt được kết quả.  Khi đi vận động, họ có những khó khăn và nỗi khổ tâm riêng. Để cho hoàn hảo “vuông tròn”, vừa được chuyện “nàng dâu” cộng đồng mà không mất lòng “mẹ chồng” Hoa Kỳ không phải là một việc làm dễ dàng. Vì biết rõ các ưu khuyết điểm, mạnh yếu của cộng đồng, nên khi hoạt động họ có những kỹ thuật, phương thức riêng, nhưng vì sự tế nhị và cần bảo mật công tác nên họ không thể trình bày, giải thích công khai được. Do đó cộngđồng cũng không nên khắt khe lên án, phán xét việc làm của họ khi chưa nắm vững sự thật vấn đề.

2k.gif
Thượng Nghị Sĩ California Dianne Feinsten (DC)
Vì đại sự nên Hàn Tín, Câu Tiễn chịu nhục, để rồi bị bao lời dèm pha, chê cười, trách móc, hàm oan. Chính vì vậy mà ông bà có khuyên “Đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng người quân tử”, hay “Thức đêm mới biết đêm dài. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”. Mỗi quốc gia, mỗi cộng đồng, mỗi nhóm đặc quyền v.v…có những vấn đề cấp thiết, có những nhu cầu quan trọng khác nhau. Điển hình như cộng đồng Da Đen vận động duy trì chính sách welfare, Mễ Tây Cơ vận động quyền lợi cho di dân bất hợp pháp, Trung Cộng vận động qui chế Tối Huệ Quốc, Nhật Bản vận động tăng cường sức mạnh quốc phòng, Palestine vận động đất nước tự trị, Đài Loan vận động vô chân Liên Hiệp Quốc, Việt cộng vận động gia nhập W.T.O v.v.. Còn đối với Cộng Đồng Việt Nam Tỵ Nạn vận động giải thể đảng cộng sản, đem lại tự do, dân chủ, nhân quyền cho đất nước Việt Nam . Riêng đối với người Mỹ bản xứ, họ có hai xu hướng vận động ủng hộ hoặc phản đối các vấn đề như: phá thai, súng ống, thuốc lá, đồng tính luyến ái, môi sinh, thuế khóa, tế bào mầm v.v..
2l.gif
Dân Biểu Frank Wolf
(CH - tác giả Dự Luật Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế)
Trong cuộc sống, có những lúc mỗi cộng đồng lại có nhiều vấn đề cần được vận động, đấu tranh. Tuy nhiên cần biết sắp xếp thứ tự quan trọng ưu tiên. Không nên quá ôm đồm, chủ quan vì luôn nhớ là trong lúc tranh đấu cho quyền lợi của cộng đồng Việt Nam thì các dân bản xứ, các cộng đồng thiểu số khác, các người đóng thuế khác, các nhóm đặc quyền khác cũng đang tranh đấu cho quyền lợi của họ. Chắc chắn các nhu cầu, mục tiêu của mỗi tổ chức, mỗi cộng đồng không thể giống nhau hoàn toàn, có khi còn trái ngược hoặc đụng chạm nhau nữa là đàng khác. Bằng chứng là trong khi cộng đồng tỵ nạn Việt Nam vận động chống bang giao, chống giải tỏa cấm vận thì đám tư bản máy bay Boeing, Coca Cola, sòng bài Las Vegas, điện thoại AT&T v.v…vận động làm ăn với Cộng Sản Việt Nam. Bởi vậy cộng đồng không nên phân tán sức mạnh, mà chỉ nên chú tâm vào một số vấn đề thật chính yếu, cần thiết để đấu tranh vận động mà thôi. Hô hào lung tung, lý do không chính đáng chỉ làm hao tiền tốn sức, và làm lệch lạc giá trị, ý nghĩa của sự vận động chính trị.
2m.gif
Đại Tướng John M. Shalikashvili – Chủ tịch Liên Quân Hoa Kỳ (Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Hoa Kỳ)
Cộng đồng Việt Nam cần phải phản đối cấp kỳ, quyết liệt đối với những chính khách nào, dân cử nào, dự luật nào mang tính cách kỳ thị, phi lý, bất công. Tuy nhiên muốn khỏi bị mang tiếng quá khích, ích kỷ, thiển cận, cộng đồng cần phải nghiên cứu vấn đề thật khách quan và khoa học trước khi bày tỏ thái độ, kẻo chuốc lấy những bất lợi thay vì làm lợi cho cộng đồng.

Tự ái, nóng nảy, kiêu ngạo, sỗ sàng là những điều tối kỵ khi vận động chính trị. Các chính khách, dân cử cũng là con người hỷ nộ ái ố, nhân vô thập toàn do đó chắc chắn là trong khi hành xử họ cũng vấp phải một số khuyết điểm. Nhưng hầu hết chính khách, dân cử thường bình dân, thân mật, lịch sự và sẵn sàng học hỏi, phục thiện. Tuy nhiên họ cũng dễ bị “shock” và bất mãn nếu có ai lên giọng dọa dẫm, xúc phạm họ.

Vận động chính trị không phải luôn gặt hái thành công suông sẻ, trái lại cũng có lúc cũng lãnh nhận thất bại ê chề. Tuy nhiên không phải vì vậy mà lại nản chí, thất vọng buồn rầu. Ngay cả vị Tổng Thống cũng có lúc bị “thua” Quốc Hội, hoặc ngược lại. Có những lúc vị Tổng Thống, Thống Đốc ký cái đạo luật mà chính họ không vui, không vừa lòng chút nào cả. Điển hình là trước ngày bầu cử năm 1996, Tổng Thống Bill Clinton ký ban hành Đạo Luật Cải Tổ Trợ Cấp Xã Hội 
(Welfare) mặc dù ông không thích. Với tư cách Tổng Thống, ông có quyền phủ quyết để trả về Quốc Hội, nhưng vì áp lực quá mạnh mẽ của Quốc Hội, và vì muốn lấy phiếu của khối cử tri da trắng, nên ông phải miễn cưỡng ký ban hành, dù rằng ông luôn tuyên bố đảng Dân Chủ bênh vực người nghèo.
2n.gif
Ông Karl Rove
(Cố Vấn Chính Trị của Tổng Thống George W .Bush)
Trong thời kỳ vận động tranh cử, Tổng Thống George Bush dõng dạt tuyên bố “read my lips” trước Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc 1988 tại New Orleans là ông sẽ không tăng thuế. Tuy nhiên vì tình hình kinh tế tụt dốc, ông phải “nuốt lời” và đi tăng thuế. Khuyết điểm này đã là một lý do chính làm ông thất cử nhiệm kỳ hai.

Pháp Đức Nga chống đối Mỹ tấn công Iraq, thế mà Hoa Kỳ vẫn bất chấp Liên Hiệp Quốc bắn Tomahawk, đưa quân vào bắt sống Saddam Hussein, thế rồi cũng xong chuyện.

Tài Tử Arnold Schwarzenegger “nối ngôi” Thống Đốc với cái núi nợ như chúa chổm, tiểu bang California thiếu hụt ngân sách tới 38 tỷ đô la, không biết lấy đâu đắp vào. Thế mà đầu năm 2004 ông tân thống đốc ban hành đạo luật “không tăng thuế xe” làm thất thu gần 4 tỷ. Làm sao ông ta vui được, nhưng lỡ hứa lúc tranh cử rồi thì phải cắn răng ký ban hành rồi hạ hồi phân giải.


Đâu có ai tưởng tượng nổi là Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam H.R.2833 
(Vietnam Human Rights Act) được thông qua tuyệt đại đa số 411 phiếu dân biểu Hạ Nghị Viện, thế mà bị bóp chết bởi có “một tên” Thượng Nghị Sĩ John Kerry. Tuy nhiên “thua keo này bày keo khác”, và cộng đồng vẫn tiếp tục vận động cho các Dự Luật kế tiếp.
2o.gif
Tổng Thống George Bush.
Kể ra vài thí dụ trên để chứng minh là trong lãnh vực chính trị nó tế nhị, phức tạp, và khó hiểu vô cùng chớ không đơn giản như một số người lầm tưởng.

Chính trị thì thiên hình vạn trạng, biến hóa không ngừng, thấy vậy mà không phải vậy. Không phải bỏ ra vài đồng mua tờ báo Time, Newsweek… về đọc là có đủ tư cách và kiến thức để đưa ra những bài bình luận, quan điểm, nhận định lung tung.


Nước Mỹ có hàng trăm ngàn tờ báo, tạp chí, truyền thanh, truyền hình, mà mỗi tờ báo, mỗi đài có những đường lối, chủ trương, quan điểm khác nhau. TờWashington Post, New York Times, Los Angeles Times, đài CNN có khuynh hướng cấp tiến, bênh đảng Dân Chủ, trong khi đó tờ 
Washington Times, Wall Street Journal, The Orange County Register, đài FOX NEWSthì lại mang khuynh hướng bảo thủ, thiên đảng Cộng Hòa.

Ngay tại Quận Cam California, có tờ báo “lá cải” O.C.Weekly là tờ báo thích tin “giựt gân”, khuynh tả và đăng nhiều bài có lợi cho cộng sản. Bằng chứng là trong quá khứ, tờ báo này luôn đưa ra nhiều quan điểm binh vực cho hành động xuẫn động của tên Việt gian Trần Trường trong vụ đồng bào biểu tình chống cờ máu và hình Hồ tặc tại Hi-Tek Video. Có một số người Việt bị lầm vì tờ báo này có cái tên lờ lợ giống tên tờ báo đứng đắn ỌC Register. Vì là người da trắng bản xứ, nên người Mỹ đọc tờ báo nào, xem nghe đài nào là đo lường được mức độ trung thực và mức khách quan rồi. Tương tự như trước năm 1975, chắc chắn độc giả phân biệt báo Tin Sáng, Đại Dân Tộc khác lập trường báo Xây Dựng, Quật Cường như thế nào rồi.

2p.gif
Tổng Thống George Bush.
Còn người Việt Nam tại Mỹ thì tương đối ít để ý đến chuyện này. Chính vì vậy, các đài phát thanh, truyền hình, báo chí Việt ngữ có lẽ nên ghi rõ xuất xứ khi dịch thuật, trích dẫn, phóng tác các bài quan điểm, tài liệu nghiên cứu của ngoại quốc. Thực hiện điều đạo đức nghề nghiệp này, sẽ làm sáng tỏ tư cách của nhà truyền thông, và giúp độc giả, thính giả biết được nguồn xuất xứ để họ đánh giá đúng mức về những điều họ nghe thấy. Điều tối kỵ là tránh "chôm chỉa" bài vở, tư tưởng, của người khác làm của mình. Một kinh nghiệm đáng nhớ là vào cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ năm 1992, Thượng Nghị Sĩ Dân Chủ Joseph Biden thuộc tiểu bang Delaware đã "ăn cắp" lời danh ngôn của một triết gia khác làm của mình, hậu quả là ông bị áp lực phải tuyên bố rút lui tranh cử.

Những đài, những tờ báo nổi tiếng, giá trị ở Mỹ khi đưa ra những quan điểm, bình luận, tin tức nào liên quan đến chính trị, thông thường họ điều tra, theo dõi, nghiên cứu vấn đề thật tỉ mĩ cẩn thận,
(mặc dù đôi lúc cũng bị tổ trát, như năm 2003 ký giả báo New York Times ở nhà bịa tin). Nước Mỹ có những vựa tư tưởng (think tank)
 như Heritage Foundation, Hopkins Foundation…, gồm những học giả, trí thức, chính trị gia thâm niên kinh nghiệm cộng tác. Mỗi ý kiến của Heritage Foundation, mỗi lời đề nghị của Hopkins Foundation có thể làm thay đổi cả chính sách nước Mỹ hay cả cục diện thế giới.
  
11124Gingrich.jpg picture by ngoky2009 Gingrich30.gif
picture
by
lekietlam
 Dân biểu Newt Gingrich, Chủ Tịch Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ và Ngô Kỷ trả lời báo chí phỏng vấn.
Thư chúc Tết "Con Chuột 1996" của Dân biểu Newt Gingrich gởi Ngô KỷVề phía giới báo chí, truyền thông Việt ngữ thật đáng hoan nghênh vì đang cung cấp những món ăn tinh thần cho cộng đồng một cách cần thiết và hữu ích. Tuy nhiên riêng về phần bình luận tình hình chính trị Mỹ, có lẽ cần nên phỏng đoán, dè dặt hơn là quyết đoán, chắc ăn. Thật ra khó ai biết được chính xác chính sách, đường lối chính trị Mỹ, vì nếu giỏi vậy thì đã không phải tha phương như thế này. Ngay cả nội các chính phủ cũng chưa nắm vững, có chăng là Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ mới có thẩm quyền và tư cách biết mà thôi. Làm chính trị không phải làm chiêm tinh gia, bàn tán về tình hình chính trị Mỹ có lẽ là chuyện “trà dư tửu hậu” cho vui thôi.

2q.gif
Ngô Kỷ tại Đại Hội Đảng Cộng Hoà Toàn Quốc.
Giới báo chí, truyền thông Việt ngữ rất có lòng và khả năng, tuy nhiên vì sống trên đất khách quê người, chắc chắn dù có thiện tâm, thiện chí và cố gắng mấy chăng nữa cũng khó thể có đủ tài chánh, phương tiện để thuê mướn đầy đủ phóng viên, ký giả để đi săn tin các nơi xa xôi như các cơ sở báo chí, truyền thông ngoại quốc được, do đó việc mua tin hay lấy tin từ các nguồn tin ngoại quốc là chuyện bình thường và hợp tình hợp lý mà thôi. Tuy nhiên, nếu cộng đồng có một cuộc biểu tình trên đường Bolsa, hay thắp nến tại Tòa Thị Chính San Jose, hoặc xuống đường ngay tại Tòa Bạch Ốc , mà các tờ báo, truyền hình Việt ngữ "lớn" của cộng đồng tại địa phương lại đi trích tin từ báo Orange County Register, hay San Jose Mercury, hoặc Washington Post thì thật là một điều "nghịch lý" và khó hiểu.

Vì méo mó nghề nghiệp, thông thường các phóng viên, ký giả ngoại quốc tường thuật số người tham dự ít hơn sự thật khoảng 50%. Đó là chưa kể họ ghi nhận con số người hiện diện vào thời điểm quá sớm hoặc quá trễ, lúc đồng hương chưa đến hoặc đã giải tán. Chính vì vậy mà mới xảy ra việc tờ báo lớn Người Việt đã trích đăng tin từ báo Mỹ là số đồng hương tham dự biểu tình chống tên Thủ Tướng Cộng Sản Việt Nam Phan Văn Khải trước Tòa Bạch Ốc vào ngày 21 tháng 6 năm 2005 chỉ vỏn vẹn có 300 người, trong khi theo Ban Tổ Chức tuyên bố tối thiểu là cả ngàn người. Chúng tôi hy vọng đây chỉ là tai nạn nghề nghiệp, và đừng tiếp tục xảy ra nữa.
2r.gif
Tổng Thống George Bush và Ngô Kỷ thảo luận tại xe Limousine của Tổng Thống
Luật pháp Mỹ cấm các tổ chức “bất vụ lợi” (non profit) làm chính trị, tức không được xử dụng nhân lực, tài lực, cơ sở để ủng hộ, vận động, tiếp tay cho bất cứ ứng cử viên nào, dự luật nào, hay đảng phái chính trị Mỹ nào dù Cộng Hòa hay Dân Chủ. Điều đó có nghĩa là các cơ chế Cộng Đồng Việt Nam đang hưởng quy chế bất vụ lợi do chính phủ cấp, không được dính líu đến các cuộc vận động tranh cử Mỹ. Tuy nhiên, cộng đồng có thể cổ động dân chúng ghi danh bầu cử và đi bầu cho đông để biểu dương sức mạnh, miễn là không được phép đứng về phe phái nào, mà phải giữ thế trung lập. Dù vậy, các tổ chức bất vụ lợi vẫn có quyền tổ chức những cuộc meeting, biểu tình đả đảo, xuống đường, tuyệt thực tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền Việt Nam. Các hoạt động ý nghĩa và cao quý này được coi là hợp pháp, do đó chính quyền luôn tôn trọng và sẵn sàng đáp ứng các yêu cầu chính đáng của cộng đồng, như đồng ý cấp giấy phép biểu tình, giữ gìn an ninh và đến tham dự. Điều này hoàn toàn trái hẳn với những lời dọa dẫm của bọn Việt gian, báo gian.

2t.gif
Thống Đốc Jim Gilmore,
Chủ Tịch Ủy Ban Đảng Cộng Hoà Toàn Quốc.
Hoa Kỳ là một xứ dân chủ, mọi người có quyền dùng uy tín cá nhân để vận động, kêu gọi quần chúng ủng hộ bất kỳ đảng phái nào, ứng cử viên nào, dự luật nào. Tuy nhiên các tổ chức lấy danh nghĩa "Hướng Dẫn Cộng Đồng Bỏ Phiếu" như Liên Đoàn Cử Tri Mỹ Gốc Á Châu, Hội Cử Tri Mỹ Gốc Việt Nam v.v…cần phải rất cẩn thận, chín chắn, khách quan khi đưa ra các hướng dẫn đến cộng đồng.

Mỗi lần bầu cử, các khuynh hướng chính trị của các ứng cử viên, lập trường của các dự luật thông thường trái ngược, mâu thuẫn nhau, chẳng hạn như quyền lợi của luật sư ngược với bảo hiểm, chủ nhân ngược với nghiệp đoàn, bác sĩ ngược với bệnh nhân, môi sinh ngược với phát triển, thuê mướn ngược với chủ nhà v.v..Trong khi đó, những thành viên trong các tổ chức này gồm những người đang làm ăn thương mại, hay đang giữ các ngành nghề liên hệ như bác sĩ, luật sư, kỹ sư, thương gia v.v…, do đó cộng đồng nên nên kiểm soát và theo dõi các quyết định của họ đề ra có khách quan, có đứng đắn và vì lợi ích chung của tập thể hay không? hoặc chỉ vì muốn bảo vệ quyền lợi cho chính cá nhân, nghề nghiệp, phe đảng của họ mà thôi.

Cộng đồng cũng còn cần tỉnh táo, khôn ngoan trước những sự khích động tự ái dân tộc, tuyên truyền lệch lạc, hướng dẫn tin tức sai lầm do những tên “chính trị gia xôi thịt” khởi xướng, bất kể là nam hay nữ. Cộng đồng chớ bao giờ chịu nhận làm đòn kê, làm cái bình phong để bọn chính trị gia bẩn thỉu này lợi dụng đem sức mạnh của cộng đồng ra xử dụng như là “của riêng” nhằm dọa dẫm, trả thù đối tượng khi cái job, chức vụ, quyền lợi cá nhân của họ bị mất mác hay bị thải hồi. Cộng đồng cần tỉnh táo đừng để những tên chính trị gia mị dân này bóp méo vấn đề, thêu dệt sự kiện, biến sự xung đột, đụng chạm, bất mãn, thiệt thòi của chính cá nhân họ trở thành vấn đề chung của cộng đồng. Họ hô hào, xách động, giật giây cộng đồng đi biểu tình, chống đối đối thủ của họ nhưng lại nhân danh vì công bằng, vì chống kỳ thị, vì bảo vệ danh dự cộng đồng, nhưng thực ra các sáo ngữ đó nhằm che đậy để phục vụ cho tham vọng, quyền lợi của chính họ. Họ hùng hổ, hung hăng tuyên bố đâm đơn kiện cáo này nọ, nhưng khi nhận chân bị “hố” hay bị “lộ tẩy”, thì họ âm thầm chuồn êm để lại một “mớ rác” cho cộng đồng phải clean up.

2u.gif
Ngô Kỷ cùng đồng hương biểu tình chống Trần Trường treo cờ máu và hình Hồ Chí Minh tại Hi-Tek Video tại Little Saigon
Hiện nay có một số chính trị gia Mỹ bị “thất sủng” đang len lỏi vào cộng đồng Việt Nam để kiếm chác. Họ thổi phồng những tin tức phấn khởi, bùi tai để gây cảm tình. Họ đưa ra những sự kiện vu vơ, tạo dựng những dữ kiện thất thiệt để giật dây khích động tự ái cộng đồng. Hiện tượng Mỹ bật đèn xanh, CIA “backup” do một số cá nhân, tổ chức đem ra làm bùa hộ mạng, hù thiên hạ, chắc chắn không thuyết phục được cộng đồng.

Vận động chính trị là một việc làm khó khăn, tế nhị và phức tạp vô cùng. Tòa Bạch Ốc mỗi ngày nhận khoảng 10,000 lá thơ, Quốc Hội có 435 dân biểu và 100 thượng nghị sĩ. Làm con toán nhân đơn giản, thử hỏi cộng đồng cần phải gởi bao nhiêu triệu thỉnh nguyện thư, gọi bao nhiêu triệu cú phone mới có thể “tạm gọi” là có đủ trọng lượng áp lực?

Để nói đến chuyện “hy vọng” đắc cử Tổng Thống, vị ứng cử viên Tổng Thống phải gây quỹ cho được ít nhất 200 triệu Mỹ kim và nhận được trên 50 triệu lá phiếu. Do đó, để được công nhận là thành phần ủng hộ viên “mạnh mẽ, nòng cốt”, chắc không phải là chuyện dễ dàng. Trên lý thuyết, thì mỗi một lá phiếu đóng vai trò "rất quan trọng","cần được đếm", tuy nhiên trên thực tế thì số phiếu của các cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong tương lai ra sao thì chưa biết, chứ hiện tại thì sức mạnh chỉ mới có ảnh hưởng tới các cuộc bầu cử Quốc Hội, các chức vụ "tiểu bang" và địa phương thôi, chứ chưa ảnh hưởng đến kết quả đắc cử của vị Tổng Thống 
(trừ trường hợp kết quả bầu cử Tổng Thống sít sao tại Florida năm 2000 là một ngoại lệ hiếm có). Đó là chưa kể đến hệ thống bầu cử Tổng Thống tại Mỹ theo lối Cử Tri Đoàn, đếm phiếu riêng rẻ từng tiểu bang làm phân tán và xé lẻ sức mạnh toàn khối cử tri. Hơn thế nữa, con số lá phiếu Cộng Đồng Việt Nam thì chỉ có bấy nhiêu nhất định, trong khi đó thì lại bị quá nhiều "salesman" hoặc "Mã Giám Sinh chính trị" tự nhận làm của riêng để đem gạ bán, đổi chác, dọa dẫm lung tung.
2v.gif
  Ngô Kỷ đương đầu với hàng trăm
cảnh sát tấn công đồng bào đang
biểu tình tại Trần Tường Hi-Tek Video 1999
Luật pháp cấm đoán các cơ chế Cộng Đồng đang hưởng quy chế "bất vụ lợi" (non-profit) làm công tác vận động hành lang “chuyên nghiệp”. Chính vì vậy cộng đồng phải nhờ đến những người vận động hành lang “chuyên nghiệp” (lobbyist), bằng cách thuê mướn họ, hay thành lập ra các tổ chức “ngoại vi” để làm công tác này.

Hiến pháp Hoa Kỳ cho phép quần chúng “vận động hành lang”
(lobby) tại Quốc Hội để gây ảnh hưởng đến các nhà làm luật. Những cá nhân, tổ chức, nhóm người đứng ra làm trung gian “vận động hành lang”, tiếng Mỹ gọi là “lobbyist”.

Tại Hoa Kỳ, phần đông các lobbyists xuất thân từ các vị của dân cử như các cựu dân biểu, cựu thượng nghị sĩ tiểu bang và liên bang, vì họ từng làm việc tại quốc hội nên rành rẽ đường đi nước bước, quen biết và có thân thế với nhiều người. Theo tài liệu của The Center for Public Integrity thì có hơn 2,200 cựu viên chức Liên Bang, trong đó có 273 cựu viên chức Tòa Bạch Ốc, và gần 250 vị cựu dân cử Quốc Hội Hoa Kỳ đăng ký làm “lobbyists” trong khoảng thời gian từ năm 1998 đến năm 2004.

Pháp luật Hoa Kỳ công nhận việc “vận động hành lang” là một nghề hợp pháp và công khai. Lobby được điều chỉnh và chi phối bởi:
-Đạo Luật Công Khai Vận Động Hành Lang (Lobbying Disclosure Act 1995 - LDA).
-Bộ Luật Về Ngân Sách Liên Bang 
(Internal Revenue Code - IRC).
-Đạo Luật Đăng Ký Đại Diện Cho Nước Ngoài 
(Foreign Agents Registration Act - FARA).
Lobbyist đại diện cho nhiều loại đặc quyền (interests), những đại công ty thương mại, các tổ chức nghề nghiệp, lao động thợ thuyền. Họ vận động cho quyền lợi công cộng, cộng đồng, cho nhiều lãnh vực văn hóa, y tế, nghệ thuật, giáo dục, khoa học, an sinh xã hội v.v..
2x.gif
Theo tài liệu của The Center For Public Integrity, có hơn 22,000 công ty và tổ chức đã thuê mướn 3,500 “văn phòng vận động hành lang”, và hơn 27,000 “chuyên viên vận động hành lang” từ năm 1998. Cũng theo tài liệu này, 5 trong số 100 công ty chi phí nhiều nhất cho vấn đề “vận động hành lang” là:
     - Chamber of Commerce for the U.S.A. là $204,614,680;
     - Altria Group Inc. là $101,220,000;
     - General Electric Co. là $94,130,000;
     - American Medical Association là $92,560,000;
     - Northrop Grumman Corp. là $83,405,691.

Riêng trong vấn đề tranh chấp thương mại giữa Mỹ và Cộng Sản Việt Nam liên quan đến những vụ kiện phá giá ngư sản, Liên Minh Tôm Miền Nam Hoa Kỳ
 (SSA) và Hiệp Hội Tôm Tiểu Bang Lousiana (LSA), ngoài việc mướn công ty luật Dewey Ballantine để làm tư vấn, thu thập dữ kiện, bằng chứng, họ còn mướn các công ty “vận động hành lang” nổi tiếng như: Livingston, Jones Walker, Waechter v.v…để vận động các vị dân cử tại Quốc Hội Hoa Kỳ ủng hộ họ trong Vụ Kiện Bán Phá Giá Tôm của Cộng Sản Việt Nam.

Lobbyist phải xin phép chính phủ và phải tuân thủ những luật lệ khắt khe để tránh tình trạng tham nhũng hối lộ. Quốc Hội ý thức được các sự bê bối, khuynh đảo, áp lực từ những lobbyists này, nên từng đưa ra nhiều đạo luật bảo vệ sự trong sạch, đạo đức gọi là Ethics Reform Act. Cho đến năm 1995, một đạo luật tương đối “đàng hoàng” được lưỡng đảng thông qua ngày 21 tháng 11 có nội dung tóm tắc sau đây:
 
1) Định nghĩa tư cách lobbyist: Lobbyist không những được quyền tiếp xúc trực tiếp với các viên chức chính quyền, mà còn được phép liên hệ đến các việc chuẩn bị và nghiên cứu tài liệu hay chương trình để ảnh hưởng đến chính sách.

2) Thời gian làm lobby: Được xác nhận hành nghề lobbyist nếu dành 20% (hay nhiều hơn nữa) thời gian làm việc có thù lao để hoạt động lobby.

3) Đăng ký và báo cáo: Lobbyist phải ký danh tại Quốc Hội, khai báo đầy đủ danh sách thân chủ, báo cáo trung thực các đề tài đem ra vận động với Lập Pháp cùng với ngân khoản xử dụng.

4) Đặc miễn: Nếu thân chủ xài dưới 5,000 Mỹ kim trong sáu tháng vào công tác lobby, hay nếu tổ chức tiêu dưới 2,000 Mỹ kim trong sáu tháng thì được miễn đăng ký.

5) Tiền phạt: Mỗi lục cá nguyệt, lobbyist phải báo cáo công tác. Bất tuân, sẽ bị phạt cho đến 50,000 Mỹ kim.

6) Các tổ chức bất vụ lợi lãnh tài trợ của chính phủ liên bang không được phép làm lobby. Các công chức từng giữ chức vụ đại diện hay phụ tá đại diện thương mãi cho chính phủ Hoa Kỳ bị cấm trọn đời không được hoạt động lobby cho những quyền lợi ngoại quốc.
 
Đã đến lúc Cộng Đồng Việt Nam nên quan tâm đến vấn đề lobby tại Hoa Kỳ vì trên thực tế cộng đồng Việt Nam đã có mặt trên nước Mỹ trên 30 năm rồi. Vì cộng đồng chưa có sẵn sàng tài chánh để thuê mướn những lobbyists chuyên nghiệp vì chi phí quá cao và hành chánh phức tạp, do đó, trong khi chờ đợi cộng đồng tiến hành công tác cấp thiết này, chỉ còn có giải pháp duy nhất và cấp bách là cộng đồng nên khuyến khích, ủng hộ, hỗ trợ, và bầu những người trẻ có tài năng, đức độ, và tinh thần Quốc Gia vào cho được nghị trường Hoa Kỳ đi từ mọi cấp City, County, State, Federal. Được như vậy thì cộng đồng rất có lợi vì được có người đại diện trong chính quyền, quốc hội, và chính những người này sẽ giúp đỡ, lobby cho cộng đồng một cách hợp pháp, hữu hiệu, và đặc biệt là “free”.
2z.gif
Xin mở dấu ngoặc ở đây, cộng đồng cũng lại cần lưu ý và cẩn trọng trong việc bỏ phiếu ủng hộ cho “ứng cử viên Việt Nam”, vì trên thực tế không phải tất cả ứng cử viên gốc Việt Nam nào cũng đều là người có khả năng, đạo đức và tinh thần Quốc Gia chống Cộng, mà trái lại cũng có một thiểu số ứng cử viên Việt Nam đang làm tay sai cho Việt cộng, và là tay chân, bộ hạ, đệ tử của những tên trọc phú Việt gian đang phá hoại cộng đồng (chúng tôi sẽ trình bày đầy đủ chi tiết về vấn đề này trong bài viết khác). Do đó, dù cộng đồng lúc nào cũng muốn ưu tiên ủng hộ cho các ứng cử viên gốc Việt Nam , nhưng cộng đồng cũng cần nên cứu xét cẩn thận lý lịch và trình độ của các người này. Trong quá khứ, cộng đồng đã lấy làm ân hận khi vô tình đi ủng hộ và bầu cho một tên Việt gian thân Cộng ngay tại thành phố Westminster, thủ đô tỵ nạn Little Saigon, và tên dân cử này đã qua cầu rút ván, lại đâm sau lưng cộng đồng tỵ nạn và phản bội chính nghĩa người Việt Quốc Gia.
3a.gif picture by lekietlam

Thượng Nghị Sĩ John McCain và Ngô Kỷ.

Sức mạnh chính trị của cộng đồng hiện là một sản phẩm (product) rất tốt đẹp và được các chính trị gia Mỹ nễ nang, dòm ngó. Tuy nhiên muốn quảng bá sức mạnh chính trị một cách rộng rãi, muốn truyền đạt những thông điệp của cộng đồng đến nơi đến chốn, cộng đồng cần phải có những người phụ trách phần tiếp thị (marketing), và những người đó không ai khác hơn là các “lobbyists. Ước ao rằng cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ quan tâm và đặt vấn đề vận động chính trị hành lang một cách nghiêm túc và khẩn thiết. Có như vậy thì dù Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng có ba đầu sáu tay chăng nữa cũng không thể đâm thủng được thành trì chống Cộng của cộng đồng người Việt Tỵ Nạn tại Mỹ.

Chuyện chính trị thì dài dòng, rắc rối, phức tạp, mâu thuẫn, nói hoài không hết và sự thật thì dễ gây hiểu lầm, bất bình, mất lòng. Tuy nhiên vì thiết tha với cộng đồng, nên người viết ước ao những lời chia sẻ tóm lược trên như là một đóng góp nho nhỏ vào việc xây dựng cộng đồng. Ước mong tự do, dân chủ, nhân quyền sớm đến trên quê hương Việt Nam thân yêu./
.


Dịch từ báo Los Angeles Times, ngày 20 tháng 8 năm 1992
Viết bởi ký giả Eric Bailey

NGƯỜI DI DÂN HÃNH DIỆN ĐỨNG LÊN TRANH ĐẤU TỰ DO CHO VIỆT NAM

* Ông Ngô Kỷ, người Đại Biểu Việt Nam duy nhất tại Đại Hội Đảng vận động để đảm bảo Đảng Cộng Hòa đừng có lãng quên số phận của quê hương ông ta.

Giữa rừng người đại biểu tại Astrodome, ông Ngô Kỷ cư dân Orange County, mặc quốc phục Việt Nam khăn đóng áo dài luôn cầm trong tay bảng khẩu hiệu “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho Việt Nam” (Free, Democracy, Human Rights For Vietnam).
Ngô Kỷ với poster tranh đấu “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền Cho Việt Nam” tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc 1992 Houston, Texas.

Đây là một thông điệp mà người di dân 39 tuổi này mong muốn được các yếu nhân Tòa Bạch Ốc nhìn thấy. Ông Ngô Kỷ là người Mỹ gốc Việt Nam làm Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc. Ông là người nhiệt tình với Đảng Cộng Hòa, tuy nhiên ông không mấy hài lòng về Bản Sách Lược của Đảng Cộng Hòa năm nay vì đã lên án không đủ mạnh mẽ đối với Cộng Sản Việt Nam, ông ta nói: “Tôi biết Tổng Thống Bush rất quan tân đến người Việt Nam, nhưng trong Bản Sách Lược này họ chỉ nêu lên một cách phớt qua”. Ông Ngô Kỷ là người mạnh mẽ đòi hỏi phải có dân chủ và tôn trọng nhân quyền trước khi nói đến chuyện bang giao với Cộng Sản việt Nam . Ông nói: “Họ quên rằng chúng tôi có một triệu người Mỹ gốc Việt tại đây, chúng tôi có thể đi bầu, chúng tôi đã là người Mỹ rồi.”
Trong số đông đảo những người Đông Nam Á có mặt tại Hoa Kỳ, ông Ngô Kỷ là một trong vài người đã tranh đấu hết sức gian khổ nhưng không bao giờ mõi mệt nhằm mục đích làm sáng tỏ chính nghĩa của người Việt Quốc gia.
Trong thập niên qua, ông Ngô Kỷ đã làm việc với Cộng Đồng Việt Nam tại Little Saigon để đẩy mạnh sự cải cách dân chủ cho quê hương ông ta bằng cách tình nguyện tham dự vào sinh hoạt chính trị của Đảng Cộng Hòa.
Ông ta đến Tòa Bạch Ốc nhiều lần và tiếp xúc với các vị Tổng Thống. Vào năm 1988, ông Ngô Kỷ là người Mỹ gốc Việt Nam đầu tiên được làm Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc.




 
Sự kiện hy hữu, đích thân Tổng Thống Ronald Reagan tận tay ký tặng Ngô Kỷ hình lưu niệm.



AUDIO: Xin bấm vào Link dưới để nghe Tòa Bạch Ốc tự động gọi mời Ngô Kỷ đến tiếp xúc Tổng Thống George Bush (cha) tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến (US Marine Base) tiểu bang California năm 1992. Tại đây, Ngô Kỷ đã trao tận tay cho Tổng Thống George Bush "Bản Kiến Nghị Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt." Đây là trường hợp vinh dự cho Ngô Kỷ khi được trực tiếp thảo luận và trao tận tay vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ "Bản Kiến Nghị Cộng Đồng" mà không cần phải vận động nộp chữ ký, hay đóng góp tài chánh gì cả.


Đại Biểu Ngô Kỷ được Tòa Bạch Ốc sắp xếp tiếp xúc với Tổng Thống George Bush tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ tại El Toro, California năm 1992. Tại đây Ngô Kỷ đã trao tận tay Tổng Thống Goerge Bush “Bản Kiến Nghị Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt.” Trong hình, trên tay trái Ngô Kỷ đang cầm Bản Kiến Nghị để trao cho Tổng Thống George Bush.

Ngô Kỷ và Tổng Thống George Bush.

Ngô Kỷ và Tổng Thống George Bush.

Ông ta thường tâm tình với đồng bào quốc nội qua làn sóng Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA). Ông hiện là Đồng Chủ Tịch của Liên Đoàn Cử Tri Người Mỹ Gốc Á Châu (Asian American Voters Coalition), đây là một tổ chức chính trị lưỡng đảng có mục đích cổ võ các người di dân trên toàn quốc tham dự vào hệ thống chính trị Hoa Kỳ.
Tại văn phòng vận động tranh cử cho Phó Tổng Thống George Bush ngay thủ đô Little Saigon, Đại Biểu Ngô Kỷ phát biểu trên đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) năm 1988

Đại Biểu Ngô Kỷ được mời trả lời phỏng vấn tại phòng thu âm của đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn.

Tuy vậy những việc làm đó đã không mang lại sự giàu có cho ông. Ông Ngô Kỷ hiện sống trong một căn phòng tại Garden Grove , vừa làm văn phòng vừa làm phòng ngũ. Ông ta phải ngũ trên chiếc ghế couch và tắm trong cái thùng rác bằng cách múc nước xối lên đầu. Ông Ngô Kỷ không hề nghĩ đến việc xin trợ cấp chính phủ, và dù đời sống khiêm tốn như vậy cũng không làm cho ông sút giảm những thiện cảm dành cho đất nước Hoa Kỳ.

Báo Los Angeles Times viết là Ngô Kỷ dành thì giờ hoạt động vận động đấu tranh cho Cộng Đồng, Đất Nước nên đời sống rất nghèo, Ngô Kỷ tắm trong thùng rác vì phòng ở thiếu tiện nghi.

Ông Ngô Kỷ nói một cách nhỏ nhẹ rằng: “Tôi cảm thấy ân hận cho Cha tôi. Cha tôi đến Mỹ năm rồi và ông ta nghĩ trong đầu rằng tôi là nhân vật giàu có lắm, bởi vì tôi từng gặp các vị Tổng Thống và ông ta nghe được giọng nói của tôi qua đài phát thanh lúc ông ta còn ở Việt Nam . Khi ông ta qua đến đây mới vỡ lẽ ra là tôi quá nghèo.”
vcx91.jpg   


Thân phụ của Ngô Kỷ mới qua Mỹ 1991



Cha mẹ ông Ngô Kỷ có tiệm buôn gần Đà Nẳng và ông ta học luật tại Viện Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. Năm ngày trước khi Cộng Sản xâm chiếm Miền Nam ông đã qua Mỹ với người chị và đứa em trai. Cha mẹ ông ở lại quê nhà với ba người anh em trai khác.
Ngô Kỷ đội mũ đứng bên trái lúc 2 tuổi, chụp hình với gia đình Ông Bà Nội, Ba Má và Anh Chị Em vào năm 1954, trên đầu treo lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.

Năm thứ nhất

Năm thứ hai

Năm thứ ba

sv1.jpg  
Thẻ Sinh Viên năm thứ tư của Ngô Kỷ học xong chương trình Cử Nhân 4 năm Đại Học Luật khoa Sài Gòn.

cc10.jpg
cc10.jpg  

Ông Ngô Kỷ làm chuyên viên cho một phòng thí nghiệm y khoa tại Anaheim , và ba năm sau đó ông ta được mời qua làm việc tại Thụy Sĩ với chức vụ Supervisor.

  

Ngô Kỷ rời Hoa Kỳ qua làm việc overseas tại Thụy Sĩ năm 1979. Khi được tin thân mẫu qua đời bởi chính sách tàn ác cũa cộng sản, Ngô Kỷ rời Thụy Sĩ trở lại Mỹ năm 1984 và tham dự chính trị dòng chính để chống cộng sản và tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền Việt Nam.


 
Từ Mỹ, Ngô Kỷ đi làm việc overseas tại Thụy Sĩ

 
  


Ngô Kỷ và các đồng sự từ Mỹ qua Thụy Sĩ làm việc, hưởng cái lễ Tạ Ơn “Thanksgiving Day” đầu tiên vào năm 1979 với thức ăn truyền thống “gà Tây.”
 
Từ Mỹ qua làm Thụy Sĩ với số lương overseas hậu hỹ, Ngô Kỷ có được cuộc sống đầy đủ, thoải mái, thảnh thơi và yên bình, tuy nhiên vì căm thù cộng sản nên Ngô Kỷ đã rời Thụy Sĩ về lại Mỹ để dấn thân đấu tranh dù chịu hoàn cảnh khó khăn và eo hẹp, nhưng Ngô Kỷ vẫn vui vẻ chấp nhận.

Sau năm 1975, cuộc sống của cha mẹ ông tại Việt Nam là một địa ngục. Cha của ông bị giam vào “trại tù cải tạo”, mẹ ông ta bị đưa vảo trại cưỡng bách lao động. Vào năm 1980 mẹ ông ta qua đời, ông Ngô Kỷ nghẹn ngào nói: “Cộng Sản đã giết mẹ tôi.” Ngừng một lúc ông nói tiếp: “Tôi ân hận đã phải rời Việt Nam , tôi yêu mến Việt Nam . Thật là một bất hạnh lớn lao nhất cho mẹ tôi khi bà chết đã không có con cái ở bên cạnh.”

Cái chết của mẹ ông đã là một phần nguyên do đưa đẩy ông Ngô Kỷ chuyển hướng đời sống, ông nói: “Tôi mất mẹ và tôi mất cả quê hương, nghĩa là tôi đã mất tất cả. Tôi nghĩ rằng tôi phải làm một cái gì khác hơn, điều đó là mong muốn được phục vụ đồng bào tôi.”

Thân mẫu của Ngô Kỷ qua đời tại Việt Nam năm 1980.

q122-1.jpg

Giỗ Má

Mặc dù việc làm tại Thụy Sĩ được trả lương hậu hỹ, tuy nhiên ông Ngô Kỷ đã trở lại Mỹ và ông ta dấn thân vào con đường tranh đấu cho đồng bào. Ông Ngô Kỷ đã trở nên một đảng viên cốt cán của Đảng Cộng Hòa. Ông tổ chức ghi danh bầu cử trong các Cộng Đồng Á Châu tại Orange County . Ông đã giúp cho nhiều cuộc vận động tranh cử, mà đặc biệt là giúp đỡ cho Dân Biểu chống Cộng triệt để Robert K. Dornan, và đã thành lập Bộ Chỉ Huy Đảng Cộng Hòa đầu tiên tại Little Saigon (Republican Party Headquarters).

  

Đại Biểu Ngô Kỷ điều hành Ủy Ban Vận Động Tranh Cử của Phó Tổng Thống George Bush trong cộng đồng Người Mỹ Gốc Việt năm 1988. 

Ông Ngô Kỷ nói rằng chính sách Đảng Cộng Hòa thích hợp với người Việt Nam bởi vì đảng này chống Cộng mạnh mẽ trong thời Tổng Thống Reagan. Ông ước phỏng trong mười người Việt Nam , có chín người bỏ phiếu cho Đảng Cộng Hòa. Theo Cơ Quan Kiểm Tra Dân Số thì có 75 ngàn người Việt Nam sống tại Orange County , nhưng theo ông Ngô Kỷ cho biết thì trên thực tế có gấp đôi số dân số đó.

Nhưng bởi nhiều lý do số dân đông đảo đó đã không tạo được sự chú ý. Sự hiện diện của ông Ngô Kỷ tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc trong bộ quốc phục màu xanh đã tạo cho các đài truyền hình lưu ý thâu chiếu trên toàn quốc. Ông Ngô Kỷ nói rằng: “Nếu tôi mặc Âu phục, không ai nhận ra tôi là người Việt Nam . Tôi muốn cho người Hoa Kỳ thấy rằng có sự hiện diện của người Việt Nam trong số 40 ngàn người tham dự tại Astrodome này. Tôi muốn chứng tỏ cho người ta biết rằng chúng tôi đã tham gia, chúng tôi bây giờ đã có tiếng nói, chúng tôi đã bước vào lãnh vực chính trị.”
Tham dự Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc ngày 20 tháng 8 năm 1992 tại Houston, Texas, báo Los Angeles Times viết về tiểu sử Ngô Kỷ và sự vận động đấu tranh “Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền Cho Việt Nam” của Đại Biểu Ngô Kỷ trong chính trường Hoa Kỳ.


1 comment: